Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xong Rồi! Toàn Hậu Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 2: Thục Phi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng bị Cẩm Tú kéo nàng ra khỏi chăn, cưỡng ép nàng ngồi lên ghế trang điểm.

Trừ bỏ Cẩm Tú, bên ngoài phòng Ổ Tình còn có hai nô tì cùng hai thái giám, bởi vì Ổ Tình vào cung hai năm còn chưa được thị tẩm, hạ nhân đối nàng cũng có nhiều chậm trễ, tâm đều chạy đến nơi nương nương khác rồi.

Ổ Tình nhớ rõ, ở trong sách, cũng vì mấy tên cẩu nô tài này làm giả chứng cứ, mới hại nguyên chủ chết oan uổng.

Giờ này khắc này bọn họ biết rõ chủ tử đã dậy, cũng lười tiến vào phụ giúp Cẩm Tú.

Trong lòng Ổ Tình biết rõ ràng, nhưng nàng không thèm để ý.

Tốt nhất bọn họ bị nương nương nào đó mua chuộc, muốn lấy mạng nàng.

Rất nhanh, Ổ Tình đã trang điểm xong, cùng Cẩm Tú tiến về Khôn Ninh cung.

Nguyên chủ hoàn toàn không lọt vào mắt xanh của Hoàng Đế, chỉ vì một câu “Ăn nói không tệ.” của Thái Hậu, mới bị giữ lại. Hoàng Đế cũng tùy ý cho nàng chức Đáp Ứng, lại còn phân cho ở Lăng Mai Uyển xa xôi.

Ổ Tình vị phân thấp, không có liễn kiệu, đành phải đi bộ đến.

Năm phút sau, Ổ Tình đã đi không nổi.

Nàng phẫn nộ mà cởi giày, trước ánh mắt hoảng sợ của Cẩm Tú đập gót giày vào chậu hoa sứ.

Cái đồ vật phản nhân loại gì vậy? Mệt chết nàng.

Cẩm tú đại kinh thất sắc: “Tiểu chủ, người làm gì vậy! Nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ trị người tội thất nghi, đây là tội lớn đấy!”

“Thời gian còn sớm, chúng ta mau trở về đổi một đôi khác đi.” Nàng túm chặt tay Ổ Tình, một hai đòi trở về.

Trong sách, Cẩm Tú là người duy nhất tốt với nguyên chủ, Ổ Tình thở dài, lòng hạ quyết tâm.

Ổ Tình đột nhiên trừng mắt, trách cứ Cẩm Tú nói: “Ồn ào quá! Thường ngày ta dạy ngươi thế nào?”

“Hoàng cung cấm địa, sao có thể để ngươi ầm ĩ như vậy? Bây giờ, ngươi lập tức trở về điện, úp mặt vào tường, không mệnh lệnh của ta, không cho phép ra khỏi cửa nửa bước!”

“Tiểu chủ……” Cẩm Tú che ngực, không thể tin được mà nhìn nàng.

Từ khi Ổ Tình tiến cung tới nay, trước nay đều ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ, chưa bao giờ mắng nàng nửa câu. Hôm nay cũng không biết bị làm sao, cảm giác như trở thành người khác.

Ổ Tình buộc phải tàn nhẫn.

Nếu nàng tìm chết thành công, không đảm bảo sẽ không liên lụy cung nữ bên người.

“Mau đi, còn muốn tiểu chủ ta mời ngươi mới chịu có phải không?” Ổ Tình kiên quyết nói.

Hốc mắt Cẩm Tú rưng rưng, khóc sướt mướt mà trở về, tâm can Ổ Tình còn phải mềm nhũn.

Ổ Tình thở phào nhẹ nhõm, đeo vào giày đế bằng sau khi cải tiến, bước chân vững vàng hướng về nơi xa.

Tuy rằng nàng không biết đường, nhưng đi phi tần đi thỉnh an Hoàng Hậu thực sự không ít, Ổ Tình nhìn thấy một tòa kiệu liễn dẫn theo không ít cung nữ, liền đi theo từ xa.

Ước chừng đi được nửa canh giờ, Ổ Tình mới đến cổng lớn Khôn Ninh Cung.

Nàng xoa xoa đôi chân đau nhức của mình, có chút oán niệm.

Trách không được sớm như vậy đã rời giường, hóa ra phi tần phải đi làm xa như vậy! Lúc nàng ở hiện đại đi làm cũng chỉ đi bộ 15 phút, thời gian còn lại đều sẽ đi tàu điện ngầm.

Sắc trời còn chưa sáng, không ít phi tần phân vị tương tự Ổ đáp ứng đã đứng chờ trước điện.

Các nàng ăn mặc thuần tịnh thanh nhã, trang dung cũng thích hợp, làm Ổ đáp ứng mỏi mệt dị thường trước mắt sáng ngời.

【 Không uổng công ta đi cả đoạn đường dài, thật nhiều mỹ nữ! 】

【 Làm Hoàng Đế thật sung sướиɠ! 3000 giai lệ, trái ôm phải ấp! 】

【 Ta cũng muốn a a a! 】

Thục Phi ngẫu nhiên dậy sớm tới thỉnh an, từ xa xa đã nghe được thanh âm này.

Nàng đột nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, sợ hãi nhìn bốn phía một vòng, lại không tìm được tên đăng đồ tử vừa phát ngôn ngông cuồng.

Là ai!?
« Chương TrướcChương Tiếp »