Chương 5: Cổ độc (1)

Thật kỳ lạ, cảm giác không giống âm thanh do con người phát ra khiến vài vị phi tần địa vị cao chú ý.

Nghe nội dung, giống tiếng lòng của người nào đó hơn.

Hoàng Hậu chậm rãi nâng mí mắt lên, khuôn mặt xưa nay luôn trầm tĩnh khó phân biệt vui buồn.

Thục phi hừ lạnh một tiếng, mắt sáng như đuốc bắn về phía đám người ngồi dưới điện.

Được đấy, còn dám giở trò!

Hiện tại Hoàng hậu cũng ở đây, xem nhà ngươi trốn kiểu gì!

Tôn tần nhăn mày lại, lộ ra nội tâm hoang mang cùng bất mãn. Nguyệt tần thì ho một tiếng, cố che đi tia hưng phấn trong mắt.

Cuối cùng vẫn là Tôn tần mở miệng dò hỏi: “Mới vừa rồi là ai nói chuyện?”

Ánh mắt nàng như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua tầng tầng lớp lớp trang trí hoa mỹ, trực tiếp đâm thẳng vào đám oanh oanh yến yến.

Dưới ánh mắt nàng, nhóm phi tần phân vị thấp cảm nhận được một cỗ áp chế mãnh liệt, tựa như bị một tòa núi vô hình đè ép tới không thở nổi.

Nhưng các nàng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn nhau ——không phải các nàng không muốn trả lời, mà là các nàng thực sự không nghe thấy âm thanh gì.

Cuối cùng vẫn là Trương Quý nhân tiến lên một bước, bất đắc dĩ nói: “Thưa Tôn tần nương nương, vừa rồi, vừa rồi không có ai nói gì cả. Chúng thần thϊếp đều đang phẩm trà ngon của Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng Hậu cau mày, nhẹ giọng gọi Tích Văn tới, cũng nhận được câu trả lời tương tự.

Thanh âm này, hình như không phải ai cũng nghe được?

Tôn tần không chịu bỏ qua, hỏi dồn Trương Quý nhân đến cùng: “Bổn cung chính tai nghe được, còn có thể hàm oan các muội muội sao?”

Trương Quý nhân bị nàng ta quát mắng, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt tuôn rơi như mưa. Hai đầu gối nàng mềm mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nhẹ giọng khóc nức nở. Cái tư thái nhu nhược yếu ớt này làm người xem đau lòng không thôi, Ổ Tình nhìn đến tâm can mềm nhũn.

Ổ Tình nhớ rõ trong sách chỉ nhắc đến Trương Quý nhân một lần, nói nàng bị một phi tử ghi hận, lén hạ độc, lặng lẽ chết vào một đêm mùa đông.

Chẳng lẽ, người này là Tôn tần?

Ổ Tình: 【Tôn tần … Trước sau như một lắm lời ghê, nàng không nhận ra mọi người đều không thích nàng sao? 】

【Hoàng để vắng vẻ nàng, nàng lại đổ hết oán hận lên người hạ nhân, càng ngày càng khắc nghiệt chanh chua. Sau lưng ai cũng gọi nàng ta là mụ phù thủy già thật chẳng sai. 】

Nghe những lời thẳng thắn không cho người ta chút mặt mũi nào này, Nguyệt tần nhịn không được mà bật cười, thân thể mềm mại run bần bật, rõ ràng là cười đến nội thương rồi.

Thục phi hơi hơi nghiêng mặt đi, liều mạng kìm lại độ cong nơi khóe miệng. Nàng cảm thấy mấy năm gần đây Tôn tần không được thánh sủng, cũng lười để ý. Hiện giờ tiểu gia hỏa kia chỉ ra sự thật này, nghe vào cũng thấy có chút sảng khoái.

Hoàng Hậu lắc đầu, nhấp một ngụm trà, không ý kiến gì thêm.

Tôn tần tức giận đến độ cổ đỏ bừng, nàng ta đứng lên muốn tiến về phía cửa điện.

Nàng ta không phải đồ ngốc, nhìn bộ dạng Thục phi và Nguyệt tần liền biết các nàng cũng nghe được mấy lời này.

Cũng may, Tôn tần đã theo hầu bên cạnh Hoàng đế trước khi kế vị, chút chuyện này vẫn chịu được, nàng dằn cơn giận xuống, quay trở lại ghế dựa.

Tôn tần hướng về phía Hoàng hậu hành lễ: “Thần thϊếp thật sự nghe được âm thanh kỳ quái, nhìn dáng vẻ Thục phi cùng Nguyệt tần, hẳn cũng nghe được âm thanh này.”

Nguyệt tần tỉnh táo lại, mỉm cười khıêυ khí©h hỏi: “Tỷ tỷ nghe được cái gì vậy? Muội muội chỉ bị sặc nước trà thôi, cái gì cũng không biết đâu.”

Tôn tần trừng mắt mắng: “Ta thấy, thanh âm cổ quái này, do ngươi giả ma giả quỷ tạo ra!”

Nguyệt tần thở dài một tiếng, nũng nịu che ngực lại, sợ hãi nói: “Tỷ tỷ, muội muội oan uổng quá, trên dưới hậu cung ai cũng biết muội sợ nhất ma quỷ nha. Lần trước trong cung thần thϊếp bị quỷ ám, là nhờ Hoàng Thượng tới mới trấn trụ được, tỷ tỷ đừng lại làm ta sợ.”