Chương 8: Lần đầu tìm chết (2)

Tôn tần chuẩn bị mở miệng mắng nàng ăn mặc bất nhã, dáng vẻ không đứng đắn thì bị Hoàng hậu dằn xuống.

Hoàng hậu nở nụ cười nhân hậu làm người ta cảm mến, nhu hòa hỏi: “Ổ Đáp ứng, bổn cung nhớ ra rồi, người biết y thuật không phải muội sao.”

Ổ Tình trợn tròn mắt: 【 Hả? Sao lại đến phiên mình. Không thể nào, phải coi lại cốt truyện. Tác giả không miêu tả mình đoạn trước khi nữ chính vào cung, phải đáp lời sao đây, đồng ý? Nhưng Hoàng hậu muốn tìm người biết y thuật, mình cũng đâu biết chữa bệnh đâu. 】

Hoàng Hậu: “Tổ tiên muội có người từng làm việc ở Tây Hạ, không biết muội muội còn ấn tượng gì không?”

Ổ Tình: 【Cái này, cái này, thì ra Hoàng hậu cũng biết thảo dược này. Cho nên, Hoàng hậu muốn tìm mình, chính là để hỏi về thần dược? Thật may mắn, mình còn đang nghĩ cách làm thế nào để nói với nàng ấy. 】

Ổ Tình hành lễ, cẩn thận trả lời: “Hồi nương nương, thần thϊếp quả thật từng nghe qua thần dược này. Người Tây Hạ giỏi điều chế dược liệu, trong Lâm viên hoàng gia đã xây dựng “Bách Dược Viên”, chuyên trồng các loại thảo dược quý. Nơi đó có một gốc cây, tên là “Vạn vật sinh”, có thể giải bách độc, trị bách bệnh.”

Ổ Tình: 【Dù sao cây này cũng còn nhiều, tận mười mấy cây cơ mà, vài năm nữa lại có cây mới, sẽ không ảnh hưởng tới cốt truyện, đến lúc đó vẫn kịp cứu nữ chính thôi. Hơn nữa người Tây Hạ rất dễ lừa, cho đủ tiền là mua được thần dược, bệnh của Hoàng hậu có thể chữa trị kịp thời. 】

Hoàng Hậu đã biết được đáp án, vô cùng hài lòng.

Nàng gọi Tích Văn tới, thì thầm bên tai một trận, Tích Văn ngầm hiểu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Ổ Tình, sau khi hành lễ vội vàng lui ra.

Hoàng Hậu quay đầu lại, thanh âm ôn nhu: “Đa tạ muội muội. Ổ Đáp ứng có mong muốn gì không? Trong khả năng cho phép, bổn cung chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Ỏ Đáp ứng.”

Nghe xong lời này, các phi tần bên dưới ném cho Ổ Tình đôi mắt hình viên đạn.

Nhanh thật, không một tiếng động đã nằm trong phe Hoàng hậu!

Hoàng thượng kính trọng Hoàng Hậu, Hoàng hậu chỉ cần đề bạt hai câu giúp Ổ Đáp ứng, Hoàng thượng tất nhiên sẽ quan tâm nàng!

Nhìn không ra, không ngờ người này cũng biết tranh sủng!

Lục Mộng Mạn nhìn cảnh này, trong lòng thực sự vui mừng, cuối cùng tỷ muội cũng có tiền đồ rồi. Ổ Đáp ứng im lặng thì thôi, vừa lên tiếng đã kinh tâm động phách, vừa ra tay đã được Hoàng hậu coi trọng, tương lai có thể không tốt sao?

Khôn Ninh cung, mỗi người đều quay cuồng trong suy nghĩ của mình, mà Ổ Tình, nàng đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.

Ổ Tình mừng muốn khóc.

Di động! Game! Tao sắp được trở về sủng ái chúng mày rồi!

Trong lòng Ổ Tình lệ chảy thành dòng nói: 【 Ta muốn chết! Nương nương! Tính mạng thần thϊếp giao cho người! Nhất định phải nghĩ cách ban chết cho thần thϊếp nha! 】

Hoàng Hậu ngây dại.

Nàng không kịp ngăn Ổ Tình, đã thấy nàng mở miệng.

Ổ Tình dồn khí đan điền, tiến lên hai bước, đột nhiên nâng cằm lên nói: “Nương nương hoa tàn ít bướm, vị trí này vẫn nên nhường cho thần thϊếp đi!”

“Cung của người vừa lớn lại xa hoa, thần thϊếp rất là thích!”

Thanh âm thiếu nữ vang dội mạnh mẽ, vang vọng mãi trong cung điện hoa lệ, dư âm còn văng vẳng bên tai.

“Bang.”

“Phanh.”

Âm thanh chén trà rơi đầy đấy, tiếng ghế dựa lảo đảo bên tai.

Ổ Tình mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lớn tiếng nói, mục đích chính là khiến cả thế giới nghe thấy: “Thần thϊếp cảm thấy, Hoàng thượng vô tâm, chỉ muốn hậu cung gió êm sóng lặng, mà người lại không có năng lực này, tội gì cố chấp? Huống hồ, tuy Hoàng thượng ngoài miệng không nói, nhưng chúng ta đều biết ngài ấy thích mỹ nhân mới mẻ, Hoàng thượng nói không chừng trong lòng rất ghét bỏ người.”

“Thần thϊếp thì khác, thần thϊếp là đóa hoa trẻ tuổi, vừa thông minh, mỹ lệ, lại còn thiện lương, nhất định có thể quản lý tốt hậu cung.”

“Hơn nữa thần thϊếp không có tình cảm với Hoàng thượng, dù Hoàng thượng phương diện kia có vấn đề, cũng sẽ trung thành và tận tâm hầu hạ Hoàng thượng!”