Chương 8

Về sau, nguyên chủ tự nhiên là không có cơ hội cùng thần tượng của mình có chút liên quan nào.

"Chị mau thử đi.”

Đinh Thần hưng phấn đẩy tôi vào phòng thay đồ.

Bữa tiệc bắt đầu.

Tôi mặc chiếc váy cao cấp tinh tế do Đinh Thần tặng và để mái tóc xoăn xõa trên vai.

Viên Viên tâng bốc tôi một cách điên cuồng:

"Trời ạ, hôm nay Thiển Thiển của chúng ta đẹp quá!

"Cậu có nghe nói Triển Vân Hạc, chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật của nhà họ Triển, sẽ đến đây tối nay không? Anh ấy vẫn còn trẻ, nhưng tài sản cá nhân đã có vài tỷ và có tương lai đầy hứa hẹn."

Đúng là đỉnh thật!

Tôi gần như phun hết champagne ra.

Đây không phải là thần tượng mà Đinh Thần muốn làm bà mối cho tôi sao?

Đang lúc tôi đang trầm tư, Lăng Nhiên cùng Đường Nguyệt Như khoác tay nhau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nhiều người nhìn tôi với vẻ mặt xem kịch.

Mơ đi!

Nguyên chủ làm chó liếʍ quá lâu nên mọi người tự nhiên cho rằng tôi sẽ yêu đến phát điên.

Tôi bình tĩnh bước tới chỗ Lăng Nhiên.

Anh ta làm như đang bảo vệ Đường Nguyệt Như và lên tiếng trước:

"Đinh Thiển Thiển, em muốn làm gì?"

Tôi đưa tay ra:

"Nếu anh đã hỏi vậy thì tôi xin nói vậy, đương nhiên là tôi đến thúc giục anh trả tiền rồi!"

Lăng Nhiên hạ giọng:

"Không phải chỉ là quẹt thẻ mua quần áo cho Nguyệt Như thôi sao? Tại sao em lại keo kiệt và khắt khe với anh như vậy?"

"Không chỉ là quần áo. Tôi đã tặng anh chiếc đồng hồ triệu đô, chiếc Maserati và những chiếc khuy măng sét phiên bản giới hạn. Tôi đã nói với anh rằng nếu không trả lại thì anh phải trả bằng tiền mặt."

"Em… em đang đi quá xa rồi đấy! Làm sao em có thể lấy lại thứ gì đó sau khi đã cho đi?"

"Vì tôi không nhịn được. Ai bảo con chó tôi nuôi không nghe lời? Nó ăn thịt tôi cho và bảo vệ những người phụ nữ khác."

Lăng Nhiên nhìn chung quanh, cố gắng duy trì tính cách lạnh lùng:

"Cho tôi một chút thời gian, em có thể đầu tư phát triển sản phẩm không. Sau đêm nay, tôi có thể trả lại cho em."

Thấy tôi không đồng ý, Đường Nguyệt Như vội vàng đỡ anh ta:

"Đinh Thiển Thiển, đừng phách lối ở đây chỉ vì gia đình cô có tiền.”

"Tôi nghĩ chiếc váy cô đang mặc rất đắt tiền phải không? Tại sao cô không quyên góp nó cho vùng núi sau khi tiêu nhiều tiền như vậy? Tôi nghĩ lương tâm của cô đã bị chó ăn rồi có phải không?"

Tôi khẽ nhếch mép:

"Tôi thấy mắt và miệng của cô khá là không cần thiết. Tại sao cô không tặng chúng cho những người cần giúp đỡ?"