Quyển 4 - Chương 28: Bỏ đi

Thái Hậu bị bệnh, Thượng Quan Trung chết trong Phượng tê cung, Hiền phi tự sát……

Trong vòng 3 ngày, những điều hắn dự đoán đều đã xảy ra nhưng cho dù hắn đã dự đoán thì khi nó phát sinh vẫn trở tay không kịp……

Hắn thong thả bước đi bên ngoài Khôn ninh cung, lại không biết nên

dùng cách gì để trấn định bản thân. Thượng Quan Uyển Nhi đã chết hắn

không đau lòng. Thượng Quan Trung chết hắn cũng không tiếc hận nhưng

Thái hậu… Thái hậu thay mẫu phi nuôi nấng hắn hơn mười năm cho đến khi

hắn thành hôn đều là Thái hậu chăm sóc hắn. Bà là người hắn kính trọng

nhất, mà hung thủ lại là người bên gối hắn…

Hắn không biết nên cười bản thân ngu xuẩn hay nể trọng kế hoạch hoàn

mỹ của nàng. Hắn biết, nếu lúc này hắn ngăn cản, dù Minh Nguyệt có trí

tuệ cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng hắn thực sự rất muốn biết, nàng bày ra cạm bẫy lớn như vậy là có mục đích gì. Chẳng lẽ chỉ đơn

thuần là để giúp Như Nguyệt lên ngôi phi sao? Nếu như vậy, hắn có thể

thành toàn cho nàng. Hắn lập tức sẽ giải oan cho Mộc thị, dù sao Thượng

Quan Trung và Hiền phi đã chết, nếu hắn đổ tội danh này lên bọn hắn cũng chẳng ai hoài nghi. Dù sao Mộ thị và Âu Dương thị lúc này cũng chỉ cầu

bình an, chắc chắn sẽ không vì một gia tộc nhỏ bị gϊếŧ oan mà chống đối

hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp đặc xá Như Nguyệt thì Hoàng hậu lại tự tử…

Tâm tính của Hoàng hậu hắn không biết. Tuy bọn họ là phu thê nhưng từ khi còn trẻ hắn đã luôn bất mãn với cuộc hôn nhân do phụ hoàng sắp xếp

cho nên hắn vẫn thường lạnh nhạt với nàng. Tuy rằng hắn biết, một nữ tử

14 tuổi năm ấy gả vào hoàng cung xa lạ sẽ hoảng sợ như thế nào…

Hoàng hậu qua đời, Thái hậu khóc ròng trong Khôn ninh cung. Từ trước

đến nay, Âu Dương thị không có một phế hậu nào cho nên hắn cũng không vì Hoàng hậu thiếu hiền đức mà tước hậu vị của nàng. Tuy rằng hắn nghĩ

danh phận vốn chỉ là để xưng hô, có cũng được mà không có cũng không

sao…

Tin tức Hoàng hậu qua đời vừa truyền ra, Tần An liền đem lá thư tuyệt mệnh của Hoàng hậu giao lại cho hắn. Hắn nhìn thoáng qua nét chữ xinh

đẹp trên mặt giấy rồi tiện tay ném cho Tần An. Bởi vì đó vốn không phải

là bút tích của Hoàng hậu. Thượng Quan Uyển Nhi đã chết, người Minh

Nguyệt trăm phương ngàn kế muốn hại là Thượng Quan Uyển Nhi cho nên

Hoàng hậu chết không liên quan gì đến Minh Nguyệt. Xem ra nội dung trên

thư này, có tám phần liên quan đến Âu Dương Hồng Ngọc…

Âu Dương Hồng Ngọc không đố kị, tâm tính bình tĩnh, là một nữ tử cực

đoan trang thanh lịch. Nàng vẫn luôn ủng hộ Hoàng hậu cho nên sẽ không

dùng thủ đoạn ti tiện đó để đẩy Hoàng hậu vào chỗ chết. Huống chi nàng

còn hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng Hoàng hậu dù không được sủng nhưng vẫn là lá bùa hộ mệnh của Âu Dương thị. Nay Hoàng hậu qua đời, Âu Dương Hồng

Ngọc dù thế nào cũng không thể bước lên hậu vị được.

Nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục dây dưa thị phi nữa. Hắn vẫy tay

cho Tần An lui xuống, một mình ngồi trong Ngự thư phòng, hắn muốn tĩnh

tâm suy nghĩ một chút. Hắn muốn nghĩ xem bước tiếp theo Minh Nguyệt sẽ

làm gì nhưng đoán không ra. Có điều, ít nhất hắn biết rằng, nàng vì muốn cứu Như Nguyệt ra khỏi lãnh cung sẽ còn làm ra những chuyện gây rối hậu cung hơn nữa.

Sự nhân từ của hắn khiến nàng biết cái gọi là tàn nhẫn, bởi vì, nàng

vì trừ bỏ Âu Dương Hồng Ngọc mà giá họa Hồ Hải, gϊếŧ đứa nhỏ của hắn…

Hắn vĩnh viễn không thể quên ngày đó. Khi Lãnh Cô Vân đeo đuổi muốn

hắn sớm lấy Khuynh Thành, Tần An mồ hôi đầm đìa chạy vào, lắp bắp nói:

- Hoàng thượng, không ổn rồi, long tự của Đức phi nương nương khó giữ…

Hắn giật mình, tay nắm chặt tấu chương lại, dường như thế giới sau

này của hắn sẽ vỡ nát. Nhưng đối mặt với Lãnh Cô Vân, hắn cố nén cảm

giác trời rung đất chuyển này, nói chuyện hôn sự để sau bàn rồi bỏ qua

hắn, bất chấp hậu quả mà lao ra Ngự thư phòng, chạy thẳng đến Tẩm tâm

cung…

Dọc theo đường đi, hắn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi

người, chật vật chạy nhanh nhưng vẫn không thể áp lực được nỗi đau đớn

trong lòng. Minh Nguyệt, thê tử của hắn, đứa con của hắn…

Ầm một tiếng. Hắn đá tung cửa lớn đại điện, cứng đờ đứng đó, không

dám bước lên phía trước. Hắn tìm kiếm bóng nàng trong đám người nhưng

cuối cùng lại dừng lại trên giường, nữ tử không hờn giận, không oán

trách lặng lẽ nằm đó…

- Hoàng thượng, tiểu thư thật lòng với người, là thật tình…

Tiêu Đồng đột nhiên vọt tới trước mặt hắn. Khi hắn còn đang trố mắt

nàng đã quỳ xuống khóc nói, sau đó hung hăng dập đầu xuống đất, máu tươi trên trán khiến người ta kinh hãi…

Thật tình … Tim của hắn như lạc nhịp, đau đớn vô cùng. Thật tình, cái gì là thật lòng, nàng đã từng thật lòng sao? Thân mình hắn hơi lảo đảo, đau đớn đến chết lặng…

Hắn ngồi trước giường, người chết lặng mãi cho đến khi nữ tử trên

giường hơi có động tĩnh hắn mới giật mình nhìn lại nhưng lại phát giác

bản thân lệ rơi đầy mặt tự bao giờ…

- Minh Nguyệt…

Hắn khàn khàn gọi tên nàng, gắt gao cầm tay nàng, nhắm mắt lại nhưng

làm thế nào cũng không thể ngăn lại cơn đau đớn này, hận không thể tự

gϊếŧ chết mình…

Nàng chậm rãi mở mắt ra, không biểu hiện gì mà chỉ lặng lẽ nhìn đỉnh

màn tựa như không biết bản thân mình ở đâu. Một khắc đó, hắn đột nhiên

sợ rằng nàng đã quên đi hết thảy, sợ nàng biến thành Mộ Tuyết thực sự mà không phải là Minh Nguyệt của hắn. Hắn bối rối, thất thố nhìn vẻ mặt mơ hồ của nàng, mãi đến khi nàng nhìn hắn thì hắn mới mạnh mẽ ôm chặt lấy

nàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi…

- Hiên… xin lỗi

Hơi cứng ngắc một lát rồi nàng mới khàn khàn nói ra mấy chữ nặng ngàn cân này. Mà hắn, như được nàng tha thứ, mạnh mẽ hôn nên môi nàng, đôi

mắt của nàng, cái mũi của nàng.. sau đó nhắm mắt lại, run run nói:

- Nàng không sao là ổn rồi… những cái khác không quan trọng…

Chỉ cần nàng ở lại bên hắn là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng, thật sự không quan trọng.

Nàng khẽ lắc đầu trong lòng hắn, khàn khàn mà tuyệt vọng nói:

- Xin lỗi, ta không thể bảo vệ tốt đứa nhỏ của Hiên, xin lỗi…

- Đừng nói nữa…

Hắn cắt đứt lời nàng, gắt gao vùi đầu vào mái tóc nàng. Hắn chưa bao

giờ trải qua sự sợ hãi như vậy, cho tới giờ cũng chưa từng đau đớn như

vậy. Hắn sợ, hắn thật sự rất sợ, hắn sợ nàng sẽ… sợ đến ngay cả dũng khí nghĩ rằng sẽ mất nàng cũng không có…

Tiếng của hắn run run nhưng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại:

- Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi, tốt rồi…

Hồ Hải gϊếŧ chết con của hắn. Lần đầu tiên hắn có ý nghĩ muốn phanh

thây vạn mảnh một ai đó. Cho nên, suốt một đêm hắn thẩm vấn Hồ Hải nhưng không thể ngờ rằng nó lại khiến hẳn nổi điên. Bởi vì Hồ Hải sau khi bị

tra tấn vẫn không chịu thừa nhận rằng hắn hại chết hoàng tự, một mực

chắc chắn rằng do Minh Nguyệt gây ra…

Hắn không tin, hắn không tin Minh Nguyệt sẽ làm tổn thương con của

mình, đó là cốt nhục của nàng, đó là minh chứng tình yêu của hắn với

nàng. Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy? Nhưng hắn lại phát hiện rằng

mình nói như vậy chỉ để tự lừa dối bản thân bởi vì hắn biết nữ tử nhẫn

tâm đó chuyện gì cũng có thể làm…

Nghĩ đến đây, hắn như nổi điên mà cười lớn giữa nhà giam. Minh Nguyệt của hắn lại hại chết con của hắn sao? Làm sao có thể… Mắt hắn đỏ ngầu

nhìn Hồ Hải bị hắn đánh đang nằm hấp hối trên sàn đó, run run ngón tay

chỉ vào Hồ Hải, giận không nói nên lời nhưng Hồ Hải lại thê thảm cười rộ lên rồi nói:

- Hoàng thượng biết rõ nữ nhân đó bất thường như vẫn cam

nguyện dung túng. Nhưng Chiêu nghi luôn thật tình với người lại bị dẫm

nát…

Có lẽ Hồ Hải nói trúng vết thương trong lòng hắn hoặc là Hồ Hải chỉ

ra sự nực cười và bi thương nhất của hắn cho nên hắn điên loạn quất roi

da lên Hồ Hải…

Hắn không cho phép bất luận kẻ nào nói Minh Nguyệt xấu nhưng trong

lòng lại càng hiểu rõ những lời người khác nói đều là sự thật. Nhưng là

cho dù là thật sự, đứa con chết non của hắn vẫn là thái tử, là đứa con

đầu tiên của Ngự Hạo Hiên hắn. Hắn nhắm mắt lại, tuyên chỉ:

- Thái tử tuy rằng chết non nhưng vẫn là hoàng tự đầu tiên của Hoài Nguyệt quốc…

Cho nên, hắn hạ lệnh cho cả nước để tang.

Một đêm không ngủ, hắn ngã bệnh, Thái y nói là trong lòng uất ức mà

sinh bệnh. Nực cười, đó là bệnh gì? Năm đó Thái tổ hoàng đế vì Minh

Nguyệt Quý phi và hoàng tự chết yểu mà uất ức thành bệnh, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay. Liệu hắn cũng có chung kết cục đó?

Ngày hôm sau, bách quan tụ tập trước Ngự thư phòng do Mộ Thiết Vân và Âu Dương Trì dẫn đầu xin được diện kiến hắn. Hắn biết bọn họ tới là vì

cái gì. Một là muốn lấy lại công bằng cho Hoàng hậu, hai là lấy lại công bằng cho Đức phi. Hắn nhắm mắt lại, để cho Tần An nói với bọn họ rằng

ba ngày tới hắn không lâm triều, chỉ phê duyệt tấu sớ…

Ngày thứ ba, hắn phê duyệt xong tấu chương nhưng vẫn không dám tới

gặp nàng. Bởi lẽ hắn không thể nào thừa nhận đứa trẻ là do Minh Nguyệt

hại chết. Nhưng dù do dự thế nào hắn vẫn muốn thăm nàng một chút. Có lẽ… đứa trẻ không phải do nàng hại chết, có lẽ nàng nhỡ tay…

Nhưng hắn không thể nào ngờ được, lần này hắn đi không chỉ tự đẩy bản thân vào địa ngục mà cũng làm nàng tuyệt vọng rời bỏ hắn…

Hắn lặng lẽ đi, không cho phép bất kỳ ai báo trước nhưng vừa định đẩy cửa tẩm điện lại nghe tiếng nàng đau đớn:

- Tiêu Đồng, có phải ta đã làm sai rồi không? Hoàng thượng

đau khổ như vậy nhưng ta lại… Nếu không phải ta tương kế tựu kế mà tự

rạch một vết đao lên cổ có lẽ Thái y đã giữ được đứa bé…

Có lẽ nàng không hề biết rằng những lời này của nàng có thể gϊếŧ chết hắn hoàn toàn, khiến cho hắn từ nhân gian rơi vào địa ngục u tối. Hắn

nhắm mắt lại, cảm giác đất trời chao đảo nhưng vẫn cố nén đau, đẩy cửa

bước vào, như không có việc gì mà bưng bát thuốc nàng không muốn uống

lên nói:

- Nào, để trẫm đút cho nàng…

Nàng nhìn hắn, có vẻ nhu thuận hơn rất nhiều. Nàng uống từng thìa

từng thìa thuốc đắng kia. Nếu nàng có thể bình tĩnh, nhu thuận như vậy

có lẽ hắn thật sự sẽ bỏ qua tất cả, bắt đầu lại một lần nữa với nàng.

Nhưng hắn không thể ngờ được, nỗi đau mất con khiến hắn không thể chấp

nhận được câu hỏi không rõ là chân thành hay giả dối của nàng:

- Hoàng thượng chính sự bận rộn, hôm nay sao còn có thời gian đến thăm Minh Nguyệt?

Hắn thực sự không nghĩ sẽ đến thăm nàng. Bởi vì tim rất đau nhưng hắn lại rất nhớ nàng. Nắm chặt bát thuốc trong tay, khống chế sự đau đớn

trong lòng. Hắn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, bình tĩnh hỏi nàng:

- Minh Nguyệt, nói cho trẫm, rốt cuộc là vì sao mà đứa trẻ bị chết?

Đây là cơ hội cuối cùng hắn dành cho nàng

Nhưng nàng lại làm cho hắn thất vọng rồi, nàng bối rối lắc lắc đầu như đang chột dạ như đang khổ sở, sau đó nói dối:

- Hồ Hải bắn tên độc vào nô tỳ, nô tỳ trốn không kịp, bị ngã xuống…

Hắn nắm chặt tay nàng khiến nàng đau đớn, hai mắt gắt gao nhìn thẳng

nữ nhân không tim không gan này rồi sau đó mạnh mẽ vung tay nàng ra,

xoay người rời đi…

Sau khi rời khỏi Trường sinh điện, hắn tức giận sai Tần An chuẩn bị

rượu độc, hơn nữa đó còn là rượu độc năm đó Thái tổ chế tạo ra nhưng còn chưa kịp cho Minh Nguyệt Quý phi dùng…

Bách bộ toái tâm, rời ra nam nhân một trăm bước sẽ đau lòng, tương tư thành bệnh. Hắn nhìn chén chất lỏng màu xanh lục trong tay Tần An, bàn

tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền. Minh Nguyệt, là nàng bức

trẫm, là nàng bức trẫm cho nên đừng hận trẫm. Hắn bởi vì đã quá tuyệt

vọng, quá yêu nàng…

Tay Tần An run run như lúc nào cũng có thể làm rơi chén. Còn hắn, mặt không chút thay đổi ra lệnh:

- Đưa triều phục đến cho Như Nguyệt Quý phi, ra lệnh trang

điểm cẩn thận, nói là hôm nay sẽ lại lập nàng làm Quý phi, bảo nàng

trang điểm xong rồi đến thăm Đức phi bị bệnh trước…

Minh Nguyệt là nữ tử trí tuệ, khinh công cao cường cho nên nếu đơn

thuần ép nàng uống rượu độc có lẽ nàng sẽ chọn cách khác mà chết đi. Bởi lẽ nàng rất kiêu ngạo cũng rất quyết tuyệt. Cho nên hắn muốn khiến nàng tuyệt vọng khiến cho nàng không còn lựa chọn nào phải uống. Chỉ cần

nàng uống chén rượu này, cả đời này nàng sẽ chỉ có thể ở trong lòng hắn, mãi mãi…

Nghĩ đến đây, hắn không biết là tuyệt vọng hay là bi thương nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Hắn yêu nàng, yêu đến bất chấp tất cả,

thậm chí cả đứa con của mình. Nhưng nàng, sau khi làm chuyện đó rồi vẫn

còn có thể bình tĩnh đối mặt với hắn. Nàng không có tim gan, hắn không

dám hy vọng xa vời nữ tử như vậy có thể yêu thương hắn.

Cho nên, ngày đó ở Trường sinh điện nơi bọn họ từng thề nguyền, hắn

lợi dụng Như Nguyệt mà diễn một tuồng kịch mà chính hắn cũng đau đớn vô

cùng. Sau đó, đẩy nàng và hắn vào vòng luân hồi của số mệnh…

Hoa nở không ai hay, một đêm đã khô héo, bỗng dưng gặp lại cũng chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn……

Hắn đứng ở ngoài đại điện nghe Như Nguyệt và Minh Nguyệt nói chuyện

với nhau. Sau đó cảm giác Như Nguyệt có thể sẽ xúc phạm tới Minh Nguyệt, hắn đẩy cửa bước vào, sau đó trước mặt nàng, vươn tay, ý bảo Như Nguyệt bước tới vòng ôm của hắn…

Một ngày này, hắn vì chính mình, cũng vì nàng mà diễn tấn kịch tàn

nhẫn nhất. Hắn nhanh chóng ôm lấy Như Nguyệt, nghe nàng dịu dàng nói:

- Hạo Hiên, ngươi đã đến rồi…

Hắn cười, đau lòng vô cùng nhưng vẫn cố kìm nén không nhìn sang Minh Nguyệt, khẽ cười nói vào tai Như Nguyệt:

- Nguyệt Nhi thật đẹp, đẹp khiến tim trẫm mềm nhũn ra…

Nàng thật sự rất đẹp, khóe mắt hắn liếc qua Minh Nguyệt nhưng vẻ đẹp

đó khiến tim hắn như bị vò nát. Như Nguyệt khẽ cười rộ lên, làm nũng nói với hắn:

- Đáng ghét! Hạo Hiên lại trêu đùa Như Nguyệt…

Hắn nhắm mắt lại, vẫy tay sai Tần An mang rượu vào. Hắn biết một khắc này mình tàn nhẫn cỡ nào, cũng biết thành bại đều chỉ trong giờ khắc

này cho nên hắn cố gắng đè nén sự thương tiếc với nàng, nói ra những lời cay độc nhất với nàng, ép nàng đi vào con đường mà hắn đã vạch sẵn…

Tần An cầm chén kim bôi run rẩy, cúi đầu bước vào, không dám nhìn

Minh Nguyệt lấy một lần, từng bước từng bước đi đến, sau đó quỳ xuống,

run giọng nói:

- Đức phi nương nương, đây là… Đây là Hoàng Thượng ban cho, xin nương nương dùng…

Tần An là người hiểu lòng hắn nhất. Hắn từng vui mừng, đau đớn vì

Minh Nguyệt chỉ có Tần An biết cho nên khi hắn ra quyết định này, hắn

biết Tần An khó hiểu cỡ nào nhưng tim hắn cũng rất đau đớn. Dù sao, hắn

biết, Minh Nguyệt là người hắn yêu sâu đâm, hắn vì nàng mà đã làm rất

nhiều điều, cũng mất đi rất nhiều điều…

Mọi người trong đại điện đều bị dọa cho hoảng sợ. Ngay cả Như Nguyệt

cũng cứng ngắc rúc vào lòng hắn. Tần An run run nhìn Minh Nguyệt, nức nở nói:

- Nương nương có tâm nguyện gì cứ sai lão nô, lão nô sẽ tận tâm hoàn thành vì nương nương.

Nói xong Tần An đứng dậy, bước lên hai bước, cúi đầu dâng khay ngọc tới trước mặt Minh Nguyệt.

Như Nguyệt toàn thân run rẩy rồi vội nắm tay hắn, có lẽ cảm giác được tay hắn lạnh băng nhưng vẫn run rẩy nói:

- Hoàng thượng, đừng. Hoàng thượng, dù Đức phi không bảo vệ tốt hoàng tự nhưng tội không đáng chết, Hoàng thượng…

Nàng nhìn hắn, không, phải nói là nàng nhìn hắn và Như Nguyệt, mi dài run rẩy, bước dần về phía sau từng bước cho đến tận mép giường mới nhẹ

giọng nói:

- Ngự Hạo Hiên, ngươi quên lời thề rồi sao?

Giọng nói của nàng rất nhẹ khiến hắn cơ hồ không nghe thấy…

Tim hắn đau đớn nhưng bi thương mà phẫn nộ cười lớn. Lời thề? Sao giờ nàng còn nhắc đến lời thề với hắn? Hắn nhìn nàng, trong mắt đầy hận ý

nói:

- Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão sao?

Lúc trước, chính những lời này khiến hắn ngã vào vực sâu, bất chấp tất cả mà yêu thương nàng. Hắn nhắm mắt lại, cười lạnh nói:

- Minh Nguyệt, ái phi của trẫm, nàng thật sự nghĩ trẫm kìm lòng không đặng sao?

Rồi sau đó ôm Như Nguyệt chặt hơn, tức giận rít gào lên với nàng:

- Nếu không phải vì để Như Nguyệt lên ngôi Quý phi, trẫm đã sớm gϊếŧ ngươi…

Không khí ngưng đọng lại, tim hắn vỡ nát. Mà nàng lại đột nhiên cười

lớn. Hắn thấy nàng cười đến rơi nước mắt. Sau đó, khi mọi người đang bất ngờ thì bưng chén rượu lên uống sạch…

Rồi sau đó, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì nàng giật chăn bông, xoạt một tiếng, rút bảo kiếm ra, vung lên chém đứt chiếc chăn thành hai nửa. Sau đó, nàng giật nệm rồng sang, nháy mắt vung kiếm chặt đứt.,.

- Sống không thành đôi, chết không chia lìa

Nàng từ từ nói, sau đó vứt khối ngọc bội trong lòng xuống mặt đất, nói với Tần An:

- Xin công công giúp Mộ Tuyết lập bài vị, mười lăm tháng giêng hàng năm cúng lạy, Minh Nguyệt vô cùng cảm kích

Sau đó, nàng đề khí bay ra ngoài cửa sổ, bỏ lại hắn đang kinh ngạc thất thần…