Quyển 1 - Chương 29: Nước cờ hiểm (2)

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thét gào hoa mai bay tán loạn.

Trên cửa sổ, phù dung trướng nhẹ nhàng

phe phẩy, từng cánh hoa mai thưa thớt rơi vào mạn giường, cánh hoa hồng

nhạt xinh đẹp mang theo mấy giọt sương thấm ướt chăn bông tơ lụa.

Một bóng dáng to lớn đứng trước cửa sổ

bất động thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng thở dài như có như không. Sau đó

lập tức lắc mình bay vào phòng ngủ, trường bào trắng tạo nên một tiếng

vang, thúc quan (cái buộc tóc của các anh giai) màu vàng lay động dưới

ánh đèn, hai dải lụa màu vàng phất phơ trước ngực, khuôn mặt tuấn mỹ

tuyệt luân không có một chút cảm xúc nào. Ánh nhìn phức tạp, đau xót

lẳng lặng nhìn Minh Nguyệt đang ngủ.

Đôi mi cong khẽ chớp, Minh Nguyệt cảm

nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nhưng biết nam tử này chắc chắn

không phải Ngự Hạo Hiên. Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bóng dáng thanh nhã màu trắng kia, ban đầu là sửng sốt rồi dần dần lạnh lẽo, trong lòng nặng nề.

Vì sao là hắn? Có lẽ vì trong lòng cảm

thấy có lỗi, Minh Nguyệt chớp mi, ngồi dậy nhưng cũng không dám nhìn

thẳng vào mắt hắn, khẽ cười, giọng nói mềm nhẹ nhưng lại có vài phần

chột dạ:

- Sao Tam vương gia lại đến đây?

Ngự Hạo Thiên nhìn thấy tất cả những phản ứng của Minh Nguyệt, trong lòng trống rỗng, hít sâu một hơi, nhìn gắt

gao vào đôi mắt trong suốt vô tội, môi mỏng cười khổ, trầm thấp nói:

- Bổn vương chỉ là muốn đến xem nữ tử khi trước lừa gạt bổn vương hôm nay có kết cục gì?

Hai tròng mắt Minh Nguyệt nhíu lại, ngực cứng đờ, cảm giác có phần khó thở nhưng vẫn cười nói:

- Thì ra vương gia đến xem Mộ Tuyết chết hay chưa, xem ra, Mộ Tuyết lại làm Vương gia thất vọng rồi.

Minh Nguyệt nói không nặng không nhẹ khiến người ta không nghe được trong lòng nàng nghĩ gì.

Thật không ngờ Minh Nguyệt lại có thể

trấn tĩnh như vậy. Sắc mặt Ngự Hạo Thiên nhất thời trắng bệch, hắn phẫn

nộ nhìn chằm chằm Mộ Tuyết rồi buồn bực đặt một cây sáo trúc lên bàn,

phất tay áo bỏ đi.

Một trận gió lớn lại thổi đến, bông tuyết bay toán loạn, trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay đã đến. Trời

đất chìm trong tuyết trắng.

Sáng sớm, mặt trời đỏ rực lên cao, Minh

Nguyệt ngồi trước gương trang điểm nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía tuyết

trắng ngoài điện kia. Cho đến khi Tiêu Đồng vấn tóc cho nàng xong mới

hoàn hồn. Nhìn cung nữ cầm mấy hộp phấn quý báu, tùy tiện lấy một hộp

phớt nhẹ gò má, khuôn mặt mấy ngày đều trắng nhợt đã có chút hồng nhuận.

Những cung nữ chuyên môn hầu hạ trang

điểm cầm những cây trâm phỉ thúy cài lên tóc, vẽ một đóa hoa bằng chu sa lên trán nàng, lại dùng chu đan (lá son) mím môi khiến đôi môi trở nên

đỏ mọng mê người.

Một lúc sau, Minh Nguyệt chậm rãi đứng

dậy, Tiêu Đồng mang đến một bộ trường bào màu phấn hồng giúp nàng mặc

vào rồi lại khoác thêm hồ cừu màu trắng. So với ngày thường tố khiết

trang nhã, hôm nay Minh Nguyệt lại đẹp đẽ quý giá, ba chiếc trâm vàng

khiến nàng thoạt nhìn không có chút suy yếu nào mà lại có vẻ đẹp cao quý động lòng.

Chưa bao giờ thấy Minh Nguyệt như vậy,

Tiêu Đồng nhướng mày nghi hoặc nhưng không hỏi. Nàng biết tiểu thư làm

gì cũng đều có đạo lí, vì thế bước ra đại điện chuẩn bị xe.

Minh Nguyệt nhìn chính mình trong gương,

đôi mắt suy nghĩ sâu xa, hữu khí vô lực phủi phủi áo cừu, chầm chậm bước ra khỏi phòng, mi dài run rẩy, trong lúc vô tình nhìn thấy Lí công công đang lo lắng chạy tới, hơi rùng mình dừng lại trước điện.

Lí công công đi vào Ngưng Tuyết cung,

ngẩng đầu nhìn xung quanh thoáng thấy bóng dáng nhẹ nhàng mà ấm áp của

Minh Nguyệt, đầu tiên là ngẩn ra rồi vội cầm phất trần đến trước điện,

cúi đầu thỉnh an rồi nói:

- Nương nương, nô tài có việc bẩm báo.

Ánh mắt khẽ động, Minh Nguyệt thấy hôm

nay Lí công công có chút kích động, gật đầu để hắn nói. Lí công công

thấy Minh Nguyệt gật đầu vội hỏi:

- Nương nương, hôm nay lâm triều, hoàng thượng đã sai đuổi Hiền phi vào lãnh cung, nghe nói là vì Âu

Dương thừa tướng dẫn theo bá quan ở ngoài tuyết quỳ không chịu đứng dậy.

Ánh mắt hơi động, Minh Nguyệt không chút vui sướиɠ, chỉ thấy Lí công công lại nói:

- Nương nương Hoàng thượng đang ở Khôn Trữ cung.

Khôn Trữ cung? Minh Nguyệt hơi nhướng mày nhưng không sai Tiêu Đồng thưởng, chỉ lãnh đạm nói:

- Lần này Lí công công muốn gì?

Minh Nguyệt nhìn về phía công công đang cúi đầu.

- Nô nô tài không muốn gì cả

Lí công công vừa nghe thấy Minh Nguyệt lạnh lùng nói vậy thì toàn thân cứng ngắc, bình thường mồm mép lanh lợi có chút lắp bắp.

- Không muốn gì?

Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, bước

xuống thềm đá đi xuống trước mặt Lí công công, nhìn hắn một thân cung

phục xanh nâu, có chút tiếc hận lắc đầu, lại nói:

- Lí công công nếu có nguyện vọng gì cứ nói ra.

Lí công công nghe Minh Nguyệt nói xong,

nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt bằng vẻ chân thật, sau đó quỳ xuống nền đất đầy tuyết lạnh như băng.

Xe đi trên tuyết để lại những rãnh sâu,

Minh Nguyệt từ từ nhắm mắt cảm nhận sự lạnh lẽo từ bốn phía tỏa ra,

trong lòng phập phồng, bàn tay trắng nõn vuốt vuốt trước ngực, khối

phượng bội bên hông lắc lư, lóe ra ánh sáng xanh.

Trước Khôn Trữ cung, xe dừng lại, Tiêu Đồng tiến lên đỡ Minh Nguyệt, sắc mặt có chút bất an, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, sao người phải giải vây cho Hiền phi. Nếu đã như vậy người cần gì phải làm tổn thương thân thể mình?

Minh Nguyệt cầm tay Tiêu Đồng, ngẩng đầu nhìn nội điện hương khói lượn lờ, hít sâu một hơi:

- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Nói rồi nhẹ phất tay áo, cùng Tiêu Đồng đi vào Khôn trữ điện.

- Đức phi nương nương giá lâm.

Thanh âm bén nhọn trầm ổn xướng lên, Triệu công công gầy gò vội tiến lên quỳ lạy:

- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.

Minh Nguyệt dừng chân, đôi mắt lạnh như

băng nhìn Triệu Truyền đang quỳ, mím môi không nói gì chỉ mềm nhẹ cười

một tiếng rồi đi đến phía Thái hậu đang lạnh lùng ngồi kia.