Chương 47

“tớ tự mang được rồi.”

“giận tôi chuyện ban nãy à?”

“chuyện gì..?”

“chuyện…tôi ném cái vòng.. xin lỗi nhe.. ko hiểu sao tôi vậy nữa.”

“ah.. tớ còn tưởng cậu giận tớ đó. trông cậu lúc ấy sợ thật..”

tôi nói lí nhí và nhớ lại cái nét mặt của Lãm khi đó, nghĩ tới vẫn còn thấy căng thẳng..

giờ thì khác rồi, cậu ấy cười khẽ rồi đọat cái ba lô trên vai tôi, đi lên trước khi bỏ lại phía sau câu nói lửng..

“ko giận thì cứ để tôi…”

………

sau khi dựng trại xong, trời cũng nhá nhem tối, thầy bí thư Đoàn bảo 1 nhóm bạn nam, cùng thầy đi bộ ra lộ chính để tìm mua thức ăn cho đoàn..

2L cũng có mặt trong nhóm đó..

“em nào có điện thoại thì hãy gọi về cho gia đình. nếu mất sóng,hết pin hoặc ko có điện thoại, thì đến gặp cô báo nhé.”

cô giáo nói to với chúng tôi để thông báo, 1 vài bạn ko có điện thoại đã nhờ máy cô để báo về nhà.

tôi cũng lôi cái máy của mình ra, gọi cho mẹ, ơn trời là nó còn 1 ít pin

và cũng bắt được sóng..

“con vẫn ở cạnh 2 cậu bạn đó chứ?”

“dạ…ở đây nhiều bạn lắm…”

“uh, vậy mẹ cũng yên tâm..”

“Đu Đu về chưa mẹ?”

“mẹ đâu biết…chắc là…”

mẹ đang nói dở gì đó, nhưng máy tôi đột nhiên tắt ngúm, có lẽ hết pin rồi…

khi gấp nắp máy lại định cho vào ngăn ngoài ba lô, tôi phát hiện con gấu trúc gắn trên đó đã bị rơi mất.

O_____0 nó đâu rồi?????????

hoảng hốt đứng bật dậy, tôi tìm quanh khu lều trại của trường, giở các tấm trải, bới hết mớ đồ đạc…

cả ở chỗ đám học sinh tôi ko quen nữa, vẫn ko thấy..

hay tôi làm rơi dọc đường?

cứ thế tôi lần mò theo đường ban nãy đã vào, mắt gần như muốn banh ra để nhìn ở dưới chân..

vì đường rừng núi nên toàn là đất đá, lá cây, cứ vài mét, tôi lại nhầm 1 thứ nào đó với con gấu..

hoặc là rác bỏ của khách du lịch, hoặc là miếng sỏi

để rồi thất vọng..

mất thật rồi.

khi nghĩ mình đành bỏ cuộc, tôi ngẩng lên định quay về, thì trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh trăng sáng vằng vặc, treo trên ngọn cây như chiếc đèn l*иg.

phía trước chỉ có mù mịt.

tôi bắt đầu hoảng sợ.

và…chạy…thẳng về trước……

càng chạy, tôi càng chẳng thấy trại của mình ở đâu..

ôi ko…….tôi ko muốn bị thú dữ ăn thịt đâu…………..

cô ơi……..

……………

HUK..HUK…huhu…

tôi bị lạc rồi… chỉ vì con gấu của Đu Đu…

cậu ấy đang ở đâu, có biết tôi đang bị lạc ko…

nếu mà cậu ấy biết, chắc chắn sẽ tìm tôi mà..

nhưng… có lẽ cậu ấy ko còn nhớ tôi nữa..

nỗi sợ hãi, cô đơn, hoang mang… làm tôi ko còn sức chạy tiếp, và đành ngồi gục xuống 1 gốc cây nhỏ để khóc..

……………………

“Xu Xu, đừng khóc. tớ ở đây, ngay cạnh Xu này.”

giọng nói đó, vang ngay bên tai tôi, và tôi bừng mắt ra nhìn…

Lo Lo ngồi trước mặt tôi, 1 tay cậu đặt lên vai tôi, vẻ mặt dường như cũng đã rất mệt mỏi và căng thẳng, tôi ko kịp nghĩ nhiều hơn, vui mừng quá, tôi ôm ngay lấy cổ anh bạn Hot boy của mình…

“huhu,tớ sợ quá đi…”

khóc tức tưởi 1 hồi, tôi quệt nước mắt tèm lem trên mặt, Long thấy vậy thì ngồi nhổm cao và kéo tay áo, lau mặt cho tôi..

“tớ còn sợ hơn, đến phát hỏang.. khi ko thấy Xu Xu đâu cả…”

“hic hic… cậu tìm tớ…lâu chưa?”

“hơn 1 tiếng rồi. bọn tôi còn phải chia nhau ra.”

“bọn tôi?”

“thằng Lãm nó đi hướng kia… để tôi gọi nó..”

nói đoạn, Long lấy điện thoại gọi cho Lãm..

khoảng 5 phút sau thì Lãm chạy tới, nét mặt gầy càng thêm xanh xao

phờ phạc… hẳn họ đã cuống lên để tìm

1 con nhỏ đã khờ mà còn rộn chuyện như tôi..

dù muốn nói lời xin lỗi, nhưng tôi lại chỉ cúi mặt, bấu chặt vạt áo Long và bước theo 2L….

“Xuân vừa khóc phải ko?”

“……”

“mày hỏi thừa. 1 đứa con gái bị lạc trong chỗ này ko sợ đến phát khóc mới lạ”

“…..uhm……”

dù gật gù nhưng dường như Lãm ko quan tâm tới lời Long, cậu ấy cứ nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, quan sát bằng cái vẻ rất đau lòng… thì phải…

“mà Xu Xu đi lang thang ra đây làm QUÁI GÌ THẾ KO BIẾT!”

đang đi, bỗng Long nổi cáu lên quay lại hỏi tôi lớn tiếng, tôi giật mình buông áo Long ra và lùi về sau..

chạm phải Lãm..

“mày bị gì vậy?”

“tao hỏi Xu Xu, đi lung tung làm gì làm người ta lo muốn chếttttt luônnnnnn! T___T”

Long nói xong thì bỗng xấu hổ, gãi đầu, lúng túng rồi đi tiếp lên trước… như ko hiểu sao mình lại như thế..

tôi còn đang chưa kịp tỉnh táo sau vụ lạc đường, nghe xong càng thêm rối tinh..

Lãm bật cười khẽ và nắm cánh tay tôi kéo đi

“nhanh lên ko thôi mọi người chờ.”

……………………………

tôi về được trại sau khoảng 10 phút, nhờ Lãm có đèn pin và la bàn, thực ra đó là cái la bàn con có sẵn trên đồng hồ Lãm, cậu ấy bảo rằng hồi cấp 2 được người truyền giáo tặng cho, trong 1 lớp Hướng đạo sinh..

hèn gì mà Lãm thạo việc dã ngoại như vậy, từ dựng lều, làm cột cờ cắm, đến chữa chân cho Kim…

cô giáo thở phào nhẹ nhõm, còn vài bạn thì lầm bầm vẻ khó chịu..

chắc họ than phiền tôi.. T___T

“của Xu Xu nè.”