Chương 1: Gặp lại

Chuỗi lục lạc nhỏ treo trên mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Xuân, khi cẳng chân xanh như ngọc đong đưa, mang theo tiếng lay động của lục lạc, ở trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng chuông càng thanh thúy và rõ ràng.

Mắt cá chân nhỏ một tay có thể nắm lấy, phảng phất dùng thêm một chút lực, liền có thể bẻ gãy.

Giống như là nhào bột, có thể xoa nát dễ dàng ở trong lòng bàn tay hắn.

Thiếu nữ trước mắt mở to cặp mắt vô tội như nai con kia, lông mi rung rung, nhìn hắn, dường như đã mất ý thức. Nàng rất nhanh thay đổi sắc mặt, lộ ra một chút sợ hãi.

“Không…” Đôi môi hồng nhuận của nàng khẽ nhếch lên, thốt ra một câu không hề có lực uy hϊếp, ngược lại càng giống như thủ đoạn dụ dỗ người khác.

Tạ Minh Tranh cúi người, ngậm lấy đôi môi ướŧ áŧ tươi đẹp kia.

Đôi mắt nàng cũng biết nói chuyện, thay thế cho cái miệng không nói chuyện được, đang mắng hắn.

Tạ Minh Tranh biết nàng đang mắng cái gì, đồ háo sắc, kẻ cặn bã…

Nàng càng mắng hăng, hắn càng thêm hưng phấn.

Hắn xâm chiếm mỗi một tấc môi lưỡi của nàng, phảng phất công phá thành trì nàng, vào phía sau cửa thành liền càn quét tất cả mọi thứ.

Lâm Xuân bị hắn bắt nạt tàn nhẫn, hai tròng mắt chứa nước, nức nở, vẫn đang mắng hắn.

Ánh đèn màu bạc phản chiếu bóng người, dừng ở cửa sổ phía tây, tiếng gió xào xạc, thổi chiếc chuông vàng trên mắt cá chân Lâm Xuân, âm thanh trong trẻo xen lẫn tiếng chuông trầm đυ.c. Cây hoa quỳnh dưới bóng nến ở cửa sổ phía tây, là khán giả duy nhất trong bóng đêm, múa theo gió đêm, lắc lư chuyển động.

Sau khi vầng trăng khuyết bị ẩn giấu sau tầng mây dày nặng, ngoại trừ lửa trại trên cánh đồng bát ngát kia, thì không có một chút ánh sáng nào. Gió mạnh thổi xuyên qua cánh đồng bát ngát, gõ cửa doanh trướng.

Tạ Minh Tranh từ trong mộng tỉnh lại, cổ họng khát khô, đôi con ngươi đen như mực còn đang thất thần. Hắn nghe thấy tiếng tim đập nặng nề của mình, giống như nhịp trống.

Những hình ảnh kiều diễm trong mộng cứ quanh quẩn ở trong đầu, không thể xóa bỏ được.

Rõ ràng là hư ảo, nhưng khi nhớ lại, phảng phất như người lạc vào trong cảnh, sống động trước mắt, kêu khiến da đầu hắn căng thẳng.

Lại là giấc mộng này.

Đã ba năm kể từ khi rời khỏi Ngọc Kinh, hắn thường mơ thấy giấc mộng này.

Trong mộng vĩnh viễn vẫn luôn là thiếu nữ kia, hoặc vui hoặc giận, thân mật khắng khít với hắn.

Tạ Minh Tranh nhắm mắt lại, cảm giác được bản thân sôi trào.

Ngày mai đại quân chuẩn bị tiến vào Ngọc Kinh, tấn công hoàng thành, hắn trù tính mấy năm, thành bại chỉ phụ thuộc vào một động tác.

Thời khắc như vậy, không khỏi khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Thời gian trôi qua giữa kẽ ngón tay, Tạ Minh Tranh nhắm mắt lại, trên trán một tầng mồ hôi nóng, trong đầu trống rỗng, phảng phất như rơi vào biển chết, hơi thở thô nặng.

Bên tai gió mạnh gào thét, đập vào doanh trướng, như muốn lấy mạng quỷ, kêu ô – – ô.

Ý thức của Tạ Minh Tranh dần dần tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa, mở mắt ra, mặc quần áo, vén tấm màn dày nặng ra, rời khỏi doanh trướng. Lúc này đã là sau nửa đêm, toàn đại quân đều tu chỉnh, chỉ còn lại mấy đội thủ vệ tuần tra. Lửa trại đã cháy hết, Tạ Minh Tranh ngẩng đầu, không trung trên đỉnh đầu ảm đạm, không thấy sao và ánh trăng, giống như một tấm lưới khổng lồ, dường như sắp bị thả xuống. Một vài con chim thưa thớt bay qua trước mặt Từ Minh Tranh, đậu trên cành cây cao bên cạnh hắn, rồi đột nhiên bay xa.

Tạ Minh Tranh thu hồi tầm mắt, đứng khoanh tay nhìn về phương xa, dường như có thể trông thấy tòa hoàng thành nguy nga kia.

Hằng thành đế sức khỏe không tốt lắm, thám tử Tạ Minh Tranh cài vào trong cung đã sớm báo cáo. Thám tử nói, chỉ sợ sống được hai tháng.

Vậy mà mới hôm qua, Hằng thành đế đã qua đời.

Thám tử nói, Hằng thành đế qua đời, không thoát khỏi liên quan tới Cao quý phi.

Cao quý phi là phi tần được Hằng thành đế sủng ái, năm đó tuy từng gả chồng, lấy thân phận là một góa phụ mới vào hậu cung. Nhưng nàng sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, dáng người càng đẹp, quyến rũ mê người, nên dù đã từng gả chồng, cũng được Hằng thành đế sủng ái.

Hằng thành đế sủng ái Cao quý phi, còn có thêm một nguyên do nữa. Khi Cao quý phi vào cung, nàng đã có thai, tuy là con trước của chồng cũ, nhưng lúc sinh ra, trời lại giáng điềm lành, bầu trời đầy mây đỏ, quốc sư bấm tay tính toán, nói đứa bé này có mệnh số vượng Đại Sở.

Nữ nhi đó, chính là Tam công chúa được Hằng thành đế sủng ái nhất, công chúa Lâm Xuân.

Từ khi Tam công chúa ra đời, Hằng thành đế yêu thương nàng nhất, những công chúa khác không ai sánh bằng. Bởi vì có duyên với công chúa, nên Hằng thành đế đối với Cao quý phi yêu ai yêu cả đường đi.

Nhưng có lẽ vì Hằng thành đế sức khỏe ngày càng yếu đi, nên Cao quý phi không hề kiêng nể, dám nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, kêu Hằng thành đế bắt hắn.

Hóa ra Cao quý phi đã nɠɵạı ŧìиɧ với quốc sư nhiều năm, cái gọi là lúc sinh ra Tam công chúa có điềm lành xuất hiện, số mệnh, tất cả đều là âm mưu tranh sủng của Cao quý phi.

Hằng thành đế liền ban chết cho Cao quý phi, giam giữ Tam công chúa. Nhưng ngài cũng chịu kí©h thí©ɧ lớn, màn đêm buông xuống liền phun ra máu, hôn mê bất tỉnh. Các thái y tận lực trị liệu, cũng không thể xoay chuyển được trời đất.

Lúc sinh thời Hằng thành đế vẫn chưa lập trữ, bởi vậy nên sau khi Hằng thành đế qua đời, ngôi vị hoàng đế vẫn còn trống. Những người con của Hằng thành đế không tính là thịnh vượng, nhưng cũng không ít: trong đó có sáu bảy vị hoàng tử, có bốn vị đã thành niên và có quyền thế, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử. Tạ Minh Tranh là Tứ hoàng tử.

Thế cục ở Ngọc Kinh mấy ngày nay rất căng thẳng, nghe nói Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đều thể hiện tài năng, không ai nhường ai. Mấy vị này đều có cận thần ủng hộ, khó phân thắng bại.

Tạ Minh Tranh không để bọn họ vào mắt, bởi vì, Tạ Minh Tranh có binh quyền.

Trước móng sắt, những cái gọi là danh vọng, quyền thế, địa vị, đều không đáng nhắc tới.

Nhưng mà…

Tạ Minh Tranh nhắm mắt lại, nghĩ tới bí mật kia.

Hằng thành đế sủng ái Tam công chúa nhất, tên là Lâm Xuân.

Không lâu trước đây, còn xuất hiện trong mộng của hắn.

Nghĩ đến Lâm Xuân, Tạ Minh Tranh đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng.

……

Bầu trời phía xa đang chuyển sang màu trắng, thành Ngọc Kinh phồn hoa cũng dần dần lộ ra hình dáng.

Tạ Minh Tranh xoay người lên ngựa, trong nắng sớm nhàn nhạt áo giáp đen tỏa sáng trắng xóa, hắn giơ tay, ra hiệu cho đại quân tiến lên.



Lâm Xuân đã không biết mấy ngày bị nhốt ở nơi này, ngoại trừ đưa cơm, không ai để ý tới nàng. Hiện giờ nàng không còn là thân phận tiểu công chúa tôn quý nữa, mà là một đứa con hoang lai lịch bất chính. Đã từng có cuộc sống giàu sang, nay ngay cả người hầu cũng không có.

Đồ ăn thái giám đưa tới nguội lạnh, Lâm Xuân nhìn qua liền không muốn ăn. Nàng tỏ ra chán ghét, bị tiểu thái giám đưa cơm kia thấy, những từ ngữ trào phúng từ đỉnh đầu Lâm Xuân truyền xuống: “Ngài còn nghĩ mình là Tam công chúa tôn quý à? Có khi ngài còn không giữ được cái mạng nhỏ của mình, nên ăn được bữa nào hay bữa ấy, đừng kén chọn quá.”

Dứt lời, liền đóng cửa lại.

Đôi mắt trong sáng của Lâm Xuân tức khắc bị một tầng hơi nước bao phủ, nàng biết tiểu thái giám kia nói đúng. Hiện giờ nàng căn bản không có tư cách ghét bỏ bất cứ thứ gì ở đây, tính mạng của nàng sớm tối đều bị đe dọa. Lúc ấy phụ hoàng sai người gϊếŧ mẫu phi và gian phu kia, vốn dĩ cũng muốn gϊếŧ nàng, nhưng phụ hoàng bị bệnh nặng nên chưa kịp xử trí nàng, lúc này bản thân mới được sống tạm mấy ngày.

Lâm Xuân sợ chết, nàng chưa muốn chết. Nàng chậm rãi dịch lại gần chén cơm đã sớm lạnh kia, cầm lấy đũa, gắp lung tung vào miệng. Hạt cơm hơi cứng, khó nuốt, Lâm Xuân vừa nuốt, vừa khóc nức nở.

Sau khi lấp đầy bụng, Lâm Xuân lại lui về trong góc, cuộn tròn, ôm lấy đầu gối.

Nàng muốn sống, bởi vì chết rất đáng sợ.

Nhưng nàng không biết làm thế nào để tồn tại.

Có lẽ trời cao nghe được lời khẩn cầu của nàng, chưa tới hai ngày, phụ hoàng qua đời. Thời điểm biết được tin tức này, Lâm Xuân khóc một hồi.

Nàng nhớ ngày xưa phụ hoàng đã đối xử rất tốt với nàng, nàng cảm thấy thương tiếc cho phụ hoàng, người đã nâng niu nàng như hòn ngọc quý trên tay, đồng thời cũng cảm thấy may mắn cho bản thân.

Phụ hoàng đã chết, vậy nàng có thể sống phải không?

Hôm nay tiểu thái giám đưa cơm đến rất muộn, cơm đưa tới vẫn nguội lạnh, hắn để đồ xuống, vội vàng đi.

Lâm Xuân lắm miệng hỏi một câu: “Tiểu công công, hiện giờ tình huống trong cung như thế nào rồi?”

Tiểu thái giám liếc nàng một cái, thở dài, bẩm báo đúng sự thật: “Vài vị hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cũng không biết cuối cùng ai sẽ là người thắng.”

Trong lòng Lâm Xuân lóe lên một tia ánh rạng đông, nàng có quan hệ tốt nhất với Tam hoàng huynh. Nếu Tam hoàng huynh được ngôi vị hoàng tử, vậy sẽ tha cho nàng một con đường sống, cho nàng một ít tiền, nàng sẽ rời khỏi hoàng cung, tìm một nơi non xanh nước biếc.

Nàng nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện, nhất định Tam hoàng huynh phải thắng!

Nhưng lần này trời cao không nghe được lời khẩn cầu của nàng, người thắng cuối cùng lại là Tứ hoàng tử.

Ngày ấy trong cung bỗng ầm ĩ không ngừng, Lâm Xuân tim đập thình thịch, suy đoán hẳn là đã xảy ra việc lớn.

Nàng duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, muốn biết rốt cuộc cuối cùng là ai thắng?

Là Tam hoàng huynh phải không?

Lâm Xuân thấy các thái giám và cung nữ đang chạy trốn, có người hảo tâm thấy nàng liền thả nàng ra.

“Ngươi đó, cũng có vận khí tốt, nhanh chạy trốn đi thôi.” Tiểu thái giám kia nói.

“Hiện giờ ai đang chiếm thế thượng phong? Là Nhị hoàng tử? Hay là Tam hoàng tử?” Lâm Xuân có chút sốt ruột hỏi.

“Đều không phải, là Tứ hoàng tử.”

Lâm Xuân tức khắc sững sờ ngay tại chỗ, tiểu thái giám kia vội vàng chạy trốn, làm gì có tâm tình lo lắng Lâm Xuân kinh ngạc, lắc lắc đầu chạy.

Lâm Xuân mờ mịt, tại sao lại là Tứ hoàng tử…

Nàng nhớ Tứ hoàng tử có thù oán với nàng. Nếu nàng ở trong tay Tứ hoàng tử, chỉ sợ so với kết cục hiện tại của nàng còn thảm thương hơn hàng ngàn hàng vạn lần, nhất định sẽ bị tra tấn đến chết!

Nàng phục hồi lại tinh thần, chạy theo đám đông ra bên ngoài.

Đội quân của Tạ Minh Tranh đã chiếm được tòa hoàng thành, đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng. Trong quân đội có không ít binh lính càn quấy, hữu vệ tướng quân Dương Liệt trong quân của Tạ Minh Tranh là binh lính càn quấy đó, không có văn hóa, nhưng ở trên chiến trường gϊếŧ địch mười phần anh dũng, mấy năm nay, đi theo Tạ Minh Tranh chinh chiến, lập được không ít công lao.

Trong niềm vui chiến thắng, Dương Liệt không khỏi đắc ý vênh váo.

“Các huynh đệ, đây là Tử Tiêu thành à? Quả nhiên rất nguy nga đồ sộ.”

“Nghe nói nữ nhân trong hoàng cung đẹp hơn bên ngoài, ngay cả cung nữ lớn lên cũng xinh đẹp. Không biết có thật không?”

Dương Liệt vừa nói, ánh mắt liền bị một tia màu sắc trong đám đông hấp dẫn.

“Còn có mỹ nhân như vậy…” Dương Liệt lẩm bẩm một tiếng, lập tức xoay người xuống ngựa, đi vài bước ngăn cản bóng hình xinh đẹp kia, “Tiểu cô nương này lớn lên thật xinh đẹp.”

Lâm Xuân nhìn nam nhân thân hình cường tráng mặt đầy râu quai nón kia, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Hắn nhảy xuống ngựa, dùng ánh mắt cực kỳ hạ lưu đánh giá mình, Lâm Xuân cảm thấy buồn nôn.

Nàng gần như sắp khóc, đôi mắt hồng. Dáng vẻ này ngược lại càng thêm đáng thương nhu nhược, hấp dẫn Dương Liệt chú ý.

Dương Liệt chậm rãi đến gần, Lâm Xuân lùi lại từng bước.

“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Xuân run bần bật.

Dương Liệt cười nhìn các thuộc hạ, “Nàng hỏi ta muốn làm gì? Các huynh đệ.”

Hắn nói xong, liền trực tiếp đi thẳng đến xé quần áo Lâm Xuân. Lâm Xuân sợ hãi không thôi, theo bản năng trốn tránh.

Dương Liệt nắm lấy được một mảnh góc áo, thuận thế xé ra, tức khắc lộ ra da thịt trắng như tuyết, trong mắt những nam nhân đã lâu không khai trai, không khác gì một con cừu béo giữa bầy sói.

Lâm Xuân nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đều thay đổi, nàng theo bản năng che lại ngực mình, nước mắt không nhịn được chảy xuống, hai mắt đẫm lệ, co thành một khối.

Dương Liệt đang muốn ra tay, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng quát lớn: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tạ Minh Tranh cưỡi ngựa, chậm rãi đến gần.

Dương Liệt nịnh nọt cười cười: “Điện hạ, chúng ta chỉ là coi trọng một nữ nhân…”

Tạ Minh Tranh nghe vậy mày kiếm hơi nhếch, “Ta đã nói rồi, không được hành sự lỗ mãng. Xem ra Dương tướng quân chưa từng để lời ta nói vào mắt.”

Dương Liệt không cảm thấy mình làm sai, nói: “Điện hạ, các huynh đệ đã lâu chưa khai trai, có chút vội vàng…”

Giọng điệu Trạ Minh Tranh càng thêm gắt: “Ta chỉ hỏi ngươi, ta có phân phó cho các ngươi không?”

Dương Liệt rốt cuộc thu lại cợt nhã: “Không.”

Tạ Minh Tranh nói: “Ta là chủ soái của một quân, lời của ta nói giống như quân lệnh. Trái với quân lệnh thì phải làm sao?”

Dương Liệt sợ khϊếp, hắn không nghĩ Tạ Minh Tranh sẽ thật sự tinh toán chi li việc nhỏ này: “40 quân gậy.”

Dương Liệt bị mang xuống, người ở lại đương nhiên không dám lỗ mãng, đồng loạt cúi đầu, chờ lãnh phạt.

Tạ Minh Tranh xoay người xuống ngựa, đi về phía thiếu nữ đang run rẩy kia.

Liếc mắt một cái, hô hấp như đình trệ.

Gương mặt kia, hắn rất quen thuộc.

Là ngọn lửa du͙© vọиɠ của hắn, là cơn ác mộng làm hắn không được yên giấc.

Dưới bộ quần áo rách nát, cảnh xuân trắng như tuyết khiến xương cốt Tạ Minh Tranh xao động.

Những hình ảnh kiều diễm trong mơ nối tiếp nhau ập đến, Tạ Minh Tranh cổ họng khô nóng, cởϊ áσ choàng trên người mình xuống, choàng lên người nàng. Thân hình nhỏ gầy của nàng lập tức bị áo choàng che lại, chỉ lộ ra gương mặt bé bằng bàn tay, môi run rẩy, hiển nhiên sợ không nhẹ.

Cổ họng Tạ Minh Tranh khô nóng, hầu kết lăn lăn, khom người, cong cánh tay ôm nàng vào trong lòng ngực.

“Tam hoàng muội, đã lâu không gặp.”