Chương 1

Đổng Lực lần đầu tiên nhìn thấy Giang Khê đã muốn thao cô.

Người phụ nữ tên Giang Khê này, nhìn có vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng chỉ cần cô ấy hơi nhướng đuôi lông mày, cười nhẹ với bạn bằng đôi mắt hạnh của mình, thì không có một người đàn ông nào có thể chịu được.

Vừa đơn thuần, vừa dâʍ ɖu͙©.

Nhiều chủ tịch của các công ty từng hợp tác với công ty của cô đều muốn ngủ với cô ấy, bầu ngực 34D như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng.

Đổng Lực nhiều khi người còn ở trên bàn cơm, nhưng hạ thân ở bên dưới đã cứng.

Nhưng Giang Khê lúc nói cũng nói trước một câu với đa số các ông chủ mà cô đến xã giao là cô kết hôn rồi.

Người đàn ông lý trí thì sẽ biết điểm dừng, còn những tên đàn ông không lý trí vẫn sẽ cố chấp dây dưa như cũ.

Dự án lần này có mấy bên hợp tác, chi phí hàng trăm triệu, trong thời kỳ kinh tế phát triển không nhà đầu tư nào chịu một mình gánh vác. Đổng Lực là một trong những nhà đầu tư đó.

Trên bàn rượu, Vương Sâm một lão già béo ụt ịt đang động tay động chân với Giang Khê, tay đều đã sờ đến thắt lưng Giang Khê rồi. Những nữ nhân viên bán hàng này, có thể không lên giường với mình, nhưng nếu như họ bị mình chiếm chút tiện nghi lại có thể lấy được dự án, họ có thể không quan tâm.

Đổng Lực châm điếu thuốc, ở trong khu nghỉ ngơi bên ngoài của nhà hàng cưỡi mây đạp gió.

Vài phút sau Giang Khê đi tới, khuôn mặt đỏ bừng, cô đã uống không ít.

Chủ tịch Đổng một mình ở bên ngoài có gì vui chứ? Giang Khê đi qua ngồi bên cạnh anh.

Đổng Lực híp mắt nhìn cô qua làn khói. Giang Khê có lẽ là cảm thấy có chút hơi nóng, cô cởi bỏ hai nút áo, Đổng Lực có thể nhìn thấy viền của chiếc áo ngực lụa đen ở bên trong.

Làn da của cô rất trắng, trong trắng có màu hồng nhạt, Đổng Lực tưởng tượng ra hình ảnh vừa hung hăng thao cô, vừa nhào nặn bầu ngực đó, cảm giác thật sự rất sung sướиɠ.

Mọi người đều uống rượu, sau khi uống rượu thường dễ xảy ra một số phản ứng hóa học.

Đổng Lực đột nhiên mở miệng nói: “Một người phụ nữ sao phải liều mạng như vậy? Thiếu tiền đến vậy sao?”

Giang Khê vốn đang dựa vào sô pha ngửa mặt lên ngẩn người, vừa nghe thấy lời này liền nở một nụ cười nhìn sang, “Thiếu, trong nhà mắc nợ không ít.”

“Bao nhiêu?”

“Tầm ba trăm ngàn.”

Đổng Lực cười, cúi đầu phủi tàn thuốc trong gạt tàn thuốc, “Tôi trả giúp cô.”

Khóe môi Giang Khê giật giật, không nói gì.

Đàn ông có lẽ sẽ bốc đồng hơn sau khi uống rượu, “Ngủ cùng tôi một lần là có thể giải quyết vấn đề.”

Giang Khê đứng dậy, định đi toilet rồi quay về phòng bao.

Đổng Lực hút điếu thuốc cuối cùng, nhìn bóng lưng cô: “Cô cứ suy nghĩ đi.”

Giang Khê vẫn nói câu nói kia: “Chủ tịch Đổng, tôi kết hôn rồi.”

Cuộc xã giao kết thúc, Giang Khê cùng các đồng nghiệp nữ khác bắt xe rời đi, không ngồi lên xe của mấy vị chủ tịch kia.