Chương 20

Triệu Hổ đi xem Ninh Phi có bị thương không. Lúc trở về thấy vương gia và vương phi cứ đứng nhìn tên thị vệ thân cận của Lục hoàng tử.

“Vương gia, vương phi.” Triệu Hổ tiến đến ôm quyền thi lễ. “Ninh Phi không sao, chỉ hộc máu một chút thôi.”

Quân Dạ Tuyết lo lắng ra mặt. Y chạy vội về lãnh cung, ý định đem Giang Luyến Vãn về vương phủ cũng quẳng ra sau đầu luôn. Thương thế của chính mình cũng không mấy để ý. Thấy y chạy vội như thế, Nhạc Thiên Ngôn cũng chạy theo.

Còn lại Triệu Hổ và Giang Luyến Vãn bốn mắt nhìn nhau. Hắn ta yếu ớt dựa lưng vào phần tường chưa bị đổ vỡ, mắt đối mắt với Triệu Hổ. Vì vết thương nặng, thêm một trận uy áp của Vân Huyết, hắn ta đã thấm mệt. Mí mắt nặng trịch khép lại. Người bất tỉnh, Triệu Hổ bối rối không biết nên làm thế nào. Bỏ lại cũng không được, đem theo cũng không xong.

Tiểu viện vốn đã có kha khá vết nứt, một trận phong ba vừa rồi khiến vết nứt càng kéo dài ra. Quân Dạ Tuyết bước vào trong sân, nhớ đến tình trạng của mẹ mình, y dừng bước, quay đầu nhìn Nhạc Thiên Ngôn. Nhận ra y có điều muốn nói lại thôi, hắn hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Vương gia, chuyện mẹ ta... ngươi có biết không?”

Thế nhân đồn Ninh Phi sau khi bị đày vào lãnh cung đã bị điên. Có lẽ do không cam tâm, một đời lừng lẫy lại kết thúc thảm hại. Hắn tất nhiên biết lời đồn này, lúc đầu còn không tin. Nhưng sau khi cho người điều tra lại thì hoàn toàn là sự thật. Mười lăm năm sống cùng một người mẹ như vậy, y hẳn đau lòng lắm. Có lẽ y cũng ăn không ít khổ. Hắn vươn tay ôm người vào lòng, khẽ vuốt lưng y.

“Ta vào cùng ngươi. Cho dù bà ấy có bị điên thì cũng là mẹ ta. Mẹ ngươi chính là mẹ của ta... Trước đó, ngươi gặp mẹ rồi?”

“Ừm.” Y cũng ôm lấy hắn. “Lúc ta đến, bà ấy định tự vẫn. May mà ta đến kịp, nếu không...”

Nói đến đây, nước mắt kìm nén suốt hai đời cuối cùng cũng chảy xuống.

Hai người ôm nhau một lúc lâu. Nhạc Thiên Ngôn lặng lẽ vỗ lưng y như đang dỗ dành. Tuy động tác không mấy thành thục nhưng lại rất ôn nhu.

Hành động của hai người họ đều lọt hết vào mắt Ninh thị trong tiểu viện. Bà bỗng cảm thấy gả cho vương gia cũng không có gì không tốt. Đồ vật Quân Dạ Tuyết để lại bà đã xem qua. Chúng vẫn còn nguyên vẹn, đều là đồ tốt. Vương gia yêu thương y như thế luồng sóng của trận linh lực vừa rồi không ảnh hưởng đến y dù chỉ một chút?

“Không có ai chăm sóc mẹ?” Nhạc Thiên Ngôn vẫn ôm y, hỏi.

“Ta định để lại Tiểu An nhưng bà ấy tự dưng phát bệnh đuổi hết chúng ta đi.” Màu sắc chỗ vai áo của hắn đậm hơn so với những chỗ khác, đó là nước mắt của Quân Dạ Tuyết. Y đặt cằm lên vai hắn, giọng hơi khàn còn mang theo chút âm mũi. “Từ lúc từ phía Bắc quay về đã không gặp được bà ấy rồi. Lén lút về một lần, bà ấy phát hiện ra ta, bệnh tình phát tác kinh động đến lính gác... Ta đưa vương gia đi gặp mẹ?”

“Được.” Nhạc Thiên Ngôn trong lòng êm ái, biểu tình nhu hòa không ít.

Nhạc Thiên Ngôn buông y ra, vươn tay muốn nắm lấy tay y lại thấy bàn tay dính máu của chính mình đành rụt về.

Vừa rụt về, người kia liền kéo tay hắn đi đến chậu nước ở góc sân. Lúc sáng dọn dẹp còn thừa một chút nước. Quân Dạ Tuyết tỉ mỉ rửa đi máu trên tay hắn, hắn rũ mắt chăm chú nhìn ngón tay như bạch ngọc kia rửa đi máu trên tay mình. Bỗng hắn có cảm giác đôi tay dính không biết bao nhiêu máu của mình đã được gột rửa. Sát nghiệp như được xóa bỏ.

Băng vải trắng quấn khá qua loa bên ngoài y phục. Y muốn chỉnh lại cho đàng hoàng nhưng bị hắn từ chối.

“Đã bôi thuốc rồi, không sao đâu.” Nhạc Thiên Ngôn híp mắt cười. Quân Dạ Tuyết lo lắng ra mặt, hắn cưng chiều xoa xoa mặt y. “Về vương phủ thay thuốc lần nữa là ổn thôi.”

Thiên Càn được ưu ái hơn người khác rất nhiều. Quân Hạ Lan đâm không sâu, mấy ngày là lành rồi. Quân Dạ Tuyết nghe hắn nói vậy cũng không ép nữa, bỏ qua vấn đề này. Y dẫn hắn đi gặp mẹ.

Từ lúc đặt chân vào tiểu viện này, hắn quan sát một vòng không khỏi nhíu mày. Cảnh sắc rách nát thế này mà vương phi của hắn có thể sống được ở đây mười lăm năm?

Ninh thị ngồi ăn cháo. Chậm rãi ăn từng thìa một, giống như muốn ghi nhớ kỹ, lưu lại hình bóng của con trai mình. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, bà không nghĩ đến con mình sẽ đến lần nữa. Nhìn lượng cháo còn lại trong bát, do dự không biết có nên hất đi không. Vân Huyết phát hiện bà giả điên, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Đợi đến lúc thích hợp sẽ nói cho y biết.

Hai người bước chân vào tiểu viện, Ninh thị ngồi dưới đất quay lưng về phía họ. Vai bà khẽ run, cánh tay chậm rãi cửa động. Đồ vật trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, bát cháo đã vơi hơn nửa. Không biết là bà đã ăn hay là đem đổ đi nữa. Quân Dạ Tuyết đi qua, nhẹ giọng hỏi:

“Mẹ làm gì vậy?”

Đập vào mắt y là màu đỏ của máu. Ninh thị dùng mảnh sứ cắt cổ tay mình. Máu đỏ tong tong chảy xuống. Cổ tay máu thịt lẫn lộn, dường như bà không biết đau, liên tục cắt vào vết cắt trước đó. Quân Dạ Tuyết nhìn không nổi nữa, y giật mảnh sứ ra khỏi tay bà. Hốc mắt đỏ ửng, vơ đại một cái khăn sạch trong nạp giới bịt lại miệng vết thương. Cánh tay run rẩy, Nhạc Thiên Ngôn cầm lấy tay y, cùng y cầm máu cho bà.

“Mẹ...” Âm thanh nghẹn ngào phát ra. “Người đừng làm bản thân bị thương được không? Con xin người đấy...”

Bàn tay Nhạc Thiên Ngôn bao phủ lấy tay y, hắn đau lòng. Một câu còn chưa thốt ra khỏi miệng, Ninh thị đột nhiên kéo Quân Dạ Tuyết ôm vào lòng, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm hắn. Bà ôm chặt lấy y, không chỉ ngẩng đầu lên nhìn. Uy áp như có như không tản ra, bà hơi run rẩy nhìn thẳng hắn nói:

“Ngươi không được động vào Tuyết nhi! Tuyết nhi ngoan, mẹ sẽ bảo vệ con. Không sao đâu, không ai có thể làm hại đến Tuyết nhi đâu...”

“Ưm!” Ninh thị không biết lấy một mảnh sứ khác từ bao giờ, bà cứa lên vết thương trên cổ do Giang Luyến Vãn gây nên. Y khẽ rên một tiếng, từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay bà, nói. “Mẹ, hắn không làm hại con đâu. Thật đấy, con với hắn là bằng hữu.”

Ninh thị ngơ ngác nhìn y, nhìn khuôn mặt chân thành xen lẫn lo lắng kia, bà không đành lòng. Vốn không biết trên cổ con mình có vết thương, bà chỉ định dọa một chút thôi, ai ngờ đâu lại chạm vào vết thương kia. Trong lòng xót xa, bà chậm rãi diễn từ điên dại sang thanh tỉnh.

Thỉnh thoảng Ninh thị cũng tỉnh táo một lát.

Vòng tay ôm con thả lỏng, ngơ ngơ ngác ngác để Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn đỡ mình lên giường ngồi. Y xử lý vết thương cho bà, hắn dọn dẹp mảnh vỡ. Mỗi người một việc, sau đó hắn đến bên giường ngồi kế bên y.

Lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ vị Ninh Phi nương nương này. Hắn âm thầm cảm khái lời đồn quả thật không sai. Quân Dạ Tuyết là chiếu theo hình dáng của mẫu thân mà trưởng thành. Một điểm giống với Khánh Dương đế thì cũng phải nhìn thật kỹ mới có thể nhận ra. Đường nét gương mặt thiếu mấy phần nhu mì lại nhiều thêm mấy phần kiên cường, quý khí.

Ninh thị thanh tỉnh. Bà trìu mến nhìn con trai, lại nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh. Trong mắt có chút lo sợ, tu vi hiện tại của bà thấp hơn vị bằng hữu này một đại cảnh giới. Lòng thầm cảm khái, đúng là sóng sau xô sóng trước. Cứ tưởng Tuyết nhi nhà mình đã là thiên tài nhưng có người còn giỏi hơn.

“Mẹ, đây là Chiến Thần vương.” Quân Dạ Tuyết lúng túng giới thiệu.

Danh tiếng của hắn như thế nào bà tất nhiên biết. Hiện giờ con trai duy nhất gả cho người ta, lại là Chiến Thần vương thanh danh hỗn độn. Đám phi tần trong cung biết bà bị điên nên không chạy đến gây sự. Chỉ là thi thoảng khó chịu trong lòng, đến nói mấy câu khó nghe, chờ xem trò cười.

Bà cũng không tin mấy lời đồn đại này lắm. Tuy biết Chiến Thần vương hung danh hiển hách cũng không dám tin tưởng hắn có bao nhiêu phần tốt. Hiện giờ nhìn Quân Dạ Tuyết dẫn nam nhân cao lớn đến gặp mặt, sắc mặt hồng nhuận, trên người không có vết thương gì. Ngoại trừ cổ y có vết cắt do kiếm, Nhạc Thiên Ngôn cũng quấn một tầng băng vải quanh bụng. Ninh thị đại khái đoán được nguyên nhân.

“Mẹ.” Nhạc Thiên Ngôn hơi căng thẳng gọi một tiếng.

Ninh thị kinh ngạc, bà khẽ gật đầu nở nụ cười hiền hậu, cẩn thận đánh giá hắn lần nữa. Khí thế hung ác, nhưng ánh mắt đặt trên người Quân Dạ Tuyết lại dịu dàng, nhu hòa.

“Chúng ta là người một nhà.” Nhạc Thiên Ngôn bổ sung. “Mẹ cứ coi con như A Tuyết là được.”

“Ta với vương gia có chỗ nào giống nhau?” Quân Dạ Tuyết liếc hắn một cái. “Sao có thể coi vương gia thành ta được?”

Ninh thị khẽ cười ra tiếng. Con trai bà hình như sống rất tốt. Nhưng mới có ba ngày, liệu cả đời có thể như vậy không?

“Vết thương kia...” Bà dừng một chút rồi nói. “Là do luồng linh lực vừa rồi sao?”

Quân Dạ Tuyết gật đầu, đáp:

“Vết thương nhỏ thôi mẹ. Mẹ có muốn rời khỏi lãnh cung không?”

Ninh thị trầm mặc không đáp.

Vương phủ.

Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn xử lý vết thương thêm lần nữa, thay một bộ y phục khác. Giang Luyến Vãn đã tỉnh táo ngồi đợi hai người ở thư phòng. Vết thương cũng được xử lý tốt. Hắn ta quan sát thư phòng một vòng. Đợi mãi cũng chưa thấy người đến, nhàm chán đứng lên định đi một vòng, ai ngờ động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn ta chỉ đành ngồi yên một chỗ.

Ngồi đợi thêm một nén nhang nữa, Quân Dạ Tuyết và Nhạc Thiên Ngôn mới lững thững đi đến thư phòng. Hai người khanh khanh ta ta chọc mù mắt chó. Bước chân đầu tiên vào thư phòng, Quân Dạ Tuyết gọi một tiếng ‘hoàng huynh’. Giang Luyến Vãn từ chối ngay.

“Ta không có ý định khôi phục thân phận. Từ lúc mẹ ta mất, ta với hoàng thất không còn liên quan đến nhau nữa. Một tiếng ‘hoàng huynh’ này ta nhận không nổi... Lệ Quý Phi kia...” Hắn ta dừng lại đúng lúc, chuyển sang câu hỏi khác. Phàm là thứ gì đã rơi vào tay Vân Huyết, người khác muốn cướp thì khó như lên trời. “Sao các ngươi phát hiện thân phận của ta?”

Phu phu Chiến Thần vương nhìn nhau, Nhạc Thiên Ngôn đáp:

“Là Trương ma ma trước khi mất nói với bổn vương. Chuyện ma ma hối hận nhất chính là tiếp tay cho “Lệ Quý Phi’. Ban đầu cảm thấy hoàng đế mất đi Lệ Quý phi thật sẽ rất đau lòng, đúng lúc ấy có một nữ nhân ngoại hình như tạc một khuôn với Lệ Quý phi lại cũng sắp sinh, cho nên mới cho người đóng giả. Hơn hai mươi năm mới nhìn thấu được ý đồ của nữ nhân đó. Muốn nói sự thật với hoàng đế nhưng lại bị người truy sát, may mắn được bổn vương cứu nhưng không thể sống được quá mười ngày.”

Giang Luyến Vãn muốn đích thân thanh lý nữ nhân đã hại chết mẹ mình, hắn ta khẽ gầm lên:

“Mẹ ta không phải vì khó sinh mà chết mà là do ả tiện nhân kia động tay động chân trong quá trình sinh. Thiếu sư bắt ả là muốn làm gì? Quân Dạ Tuyết, ngươi là đồ đệ của hắn, ngươi có thể nói với hắn một câu giúp ta được không?”

Quân Dạ Tuyết hơi khó xử. Sư tôn bắt người tất nhiên có mục đích. Nhưng trước giờ chưa từng thấy sư tôn bắt người mà xích tay người ta lại cả.

“Ngươi muốn gϊếŧ bà ta thì hơi khó. Nhưng gặp mặt chắc là được. Ta sẽ hỏi sư tôn thử xem sao.”

Phủ Thiếu sư.

Vân Huyết thẩm vấn ‘Lệ Quý phi’. Giờ không gọi là ‘Lệ Quý phi’ nữa, phải gọi là Trần Hà. Trần Hà tuy đang bị người khác thẩm vấn nhưng lại có trà để uống, có điểm tâm để ăn, được người khác hầu hạ như bà hoàng.

Trần Hà vẫn cứng cổ không nhận thân phận thực sự của mình.

“Vân Huyết, ngươi đây là có ý gì hả? Ta là Lệ Nhung, Lệ Quý phi chứ không Trần Hà gì gì đó.”

“Đều là đồng hương, đổi cách xưng hô đi, bà.” Vân Huyết gõ nhẹ bút bi trong tay lên mặt bàn.

“Vân Huyết, ta cùng lắm chỉ đánh tuổi bá mẫu ngươi thôi!” Trần Hà gân xanh trên trán khẽ giật. Mẹ nó, con nhãi này còn chưa tốt nghiệp lấy đâu ra quyền thẩm vấn bà chứ!

“Cũng đúng.” Nàng đánh giá người phụ nữ trước mặt, nhìn tuổi tác thì lớn hơn cha, nhỏ hơn phụ thân. Nét mặt vô cùng gợi đòn, đáp. “Gọi ‘bác gái’ cũng được, nếu gọi là ‘bà’ thì thật sự có lỗi với lão phụ thân của ta quá. Người Thánh Địa chúng ta tuổi thọ ít nhất là hai trăm, nhiều nhất là ba trăm. Bác mới có hơn sáu mươi tuổi, so với tuổi của người Thần Châu thì cũng chỉ tầm hơn hai mươi hoặc ba mươi một chút? Tôi cảm thấy gọi chị xưng em cũng được.”

Phụ thân nàng ít nhất cũng gần bốn trăm tuổi. Phụ thân là yêu tộc – Chu Tước tộc. Thân là trưởng tử của dòng dõi thế gia Ân thị lại giấu thân phận đi vào lãnh địa Nhân tộc, leo lên chức Nguyên soái nhanh hơn cả cha.

Trần Hà bị nàng chọc tức hộc máu.

“Con mẹ nó! Gọi chị xưng em với một đứa kém mình hơn bốn chục tuổi, chỉ có kẻ điên mới làm thế! Vân Huyết, quân đội các người một chút kỷ luật, quân quy bay hết rồi hả? Hay là nằm vùng lâu quá, kỷ luật với quân quy đều ném cho chó ăn rồi?!”

“A Huyết, để ta thẩm vấn cho.” Nam nhân mặc quân phục quân hàm Nguyên soái không nhìn nổi nữa đành lên tiếng. “Đằng nào cũng phải viết báo cáo, muốn trốn cũng không được. Cái khác ta giúp con làm được nhưng viết báo cáo thì tự làm lấy.”

Vân Huyết lén lè lưỡi với phụ thân một cái. Sau đó quẳng Trần Hà cho nam nhân muốn làm gì thì làm, còn nàng đi chơi với con mình. Nhóc con bốn tuổi ngồi một chỗ nhìn các ca ca, tỷ tỷ luyện võ. Đôi đồng tử huyết sắc thích thú nhìn chăm chú từng động tác võ của từng người một. Nó kéo tay áo mẹ mình, nãi thanh nãi khí nói:

“Mẹ, con cũng muốn học.”

“Vậy Tiểu Tiễn lớn nhanh chút rồi cùng học với các ca ca, tỷ tỷ.” Vân Huyết cưng chiều nựng má nó.

Sợ Tiểu Tiễn bị thương, nàng để nó ngồi gọn vào một chỗ, chính mình đi chỉnh từng động tác cho mấy người kia. Lúc đang chỉnh động tác cho Vô Dạ, Hắc Dạ trong hình dáng một con mèo chạy đến, nó nhảy phắt lên vai nàng, dùng cái đầu cọ cọ sườn mặt nàng mấy cái mới nói:

“Sư tôn, Tam ca, Chiến Thần vương và tên thị vệ thân cận của Lục hoàng tử đến.”

“Ồ, sao không đi chơi với Đoạn thiếu gia tiếp đi?” Vân Huyết mặt tỉnh bơ trêu chọc tiểu đồ đệ.

#Lời tác giả:

Định đăng sớm mà mất điện. Tui lười đăng page, đừng hỏi tại sao (・ω<)☆

“Nghìn năm bên cầu Nại Hà”-"Tán lại chồng cũ" tui chắc là sẽ dừng để chỉnh lý lại kịch bản, tiện suy nghĩ thêm tình tiết.

Đào không biết bao nhiêu bộ mà mới hoàn được một. Một bộ đó viết từ năm lớp 8, viết lại thì mới xong phần 1. Chắc hết đời học sinh, thanh niên cũng chưa lấp xong quá (っ˘̩╭╮˘̩)っ

Tuần sau đi học rồi o(TヘTo)