Chương 34

Mặt Dương Liễu trắng bệch, nháy mắt cúi đầu, xoay người mất tự nhiên mà rửa sạch ly, Dương Lâm đi tới nhẹ nhàng đυ.ng vào cô, Dương Liễu tựa hồ bị dọa đến run rẩy lên.

Hắn không biết cô có phản ứng lớn như vậy, cúi đầu khẽ hôn cổ cô, trấn an nói: “Không có việc gì…”

“Không cần…” Dương Liễu từ kẽ răng bài trừ âm, tiện đà lớn tiếng mà nói, “Không cần!”

Dương Lâm có chút kỳ quái, phía trước cha mẹ bọn họ đều đã chết, hai người bọn họ ở tại nơi đó Dương Liễu cũng không có bộ dáng gì là sợ hãi, hiện tại sao lại sợ. Hắn ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc cô, Dương Liễu che lại vết sạo trên cánh tay, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, chôn ở ngực hắn muộn thanh hỏi hắn: “Anh đi nơi đó làm cái gì?”

“Có người muốn ở bên kia xây biệt thự, muốn đem cách vách nơi đó mua luôn, một nhà mười vạn.”

Dương Liễu nhẹ nhàng thở ra, cô ngửa đầu hôn cằm hắn, Dương Lâm đáp lại mà cùng cô hôn môi, trấn an mà dỗ dành cô: “Ngày mai em rời giường anh đã về rồi.”

Dương Liễu gật đầu, khẽ vuốt phía sau lưng hắn, như là trái lại đang an ủi hắn vậy.

Dương Lâm phản ứng lại đây bộ dáng vừa rồi của cô đến hắn đều sợ, nhớ tới một ít chuyện cũ không tốt lắm, hắn thương tổn cô, khi đó cô còn rất nhỏ, không nghĩ tới vẫn luôn nhớ kỹ.

Hắn ý vị thâm trường mà cúi đầu hôn tóc cô, áy náy nói: “Tha thứ cho anh, bé ngoan.”

Cô lắc đầu, bị hắn ôm trở về phòng, Dương Liễu bị liên lụy nhớ đến chuyện cũ, trong mộng là gió lạnh cùng tuyết lớn, chỉ duy độc không có mùa xuân cỏ xanh cùng chim hót.

Dương Lâm như là một trận mưa to mùa hè, ở trong mộng của cô chụp đánh cô đến khó có thể đứng thẳng, nhưng hắn cũng là đám mây cẩn thận đem cô dưỡng lên, khắp nơi bên ngoài đều có vết máu.

Dương Lâm nhìn thấy cô ngủ còn đánh rùng mình, giống như bị ác mộng doạ sợ vậy, vỗ vỗ phía sau lưng cô kêu cô dậy, bụng Dương Liễu lại đau, cô duỗi tay sờ sờ, trên khăn trải giường tất cả đều là kinh nguyệt của cô.

Trên quần áo Dương Lâm cũng dính vào, phía sau lưng cô toàn là mồ hôi, lo lắng mà nhìn hắn, Dương Lâm không có không kiên nhẫn, tìm tới quần áo mới cho cô, thừa dịp lúc cô đi WC thay đổi khăn trải giường, mặt trên phô một tấm đệm giường màu hồng nhạt.

Lúc Dương Liễu cúi đầu uống nước ấm thì Dương Lâm nhẹ hỏi: “Em có cái gì muốn nói với anh không?”

Cô lập tức lắc đầu, nhìn vào đôi mắt của hắn, đáy mắt lại chua xót lắc lắc đầu.

Dương Lâm ôm cô vào trong ngực hắn, dựa vào đầu giường vỗ về cô, tựa như khi còn nhỏ như vậy. Hắn nhìn bên ngoài trời đông giá rét đen tuyền, cùng cô nói: “Lúc em sinh ra cành liễu vừa mới đâm chồi, cho nên anh mới gọi em là Tiểu Liễu Chi, chờ mùa xuân tới, em muốn lễ vật gì, anh trai có tiền mua cho em.”

Dương Liễu lắc đầu, chỉ là lắc đầu.

Cô nói: “Em muốn anh bồi bạn ở bên cạnh em.”

Dương Lâm đỡ đầu cô, ôm cô đặt ngay ngắn ở ngực, Dương Liễu đem bàn tay chui vào thưởng thức ngực thịt của hắn, hắn hỏi: “Buồn ngủ chưa, chúng ta đi ngủ được không?”

Cô đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chôn ở trong quần áo hắn đã ngủ. Dương Lâm cẩn thận che lại mông cô, đem cô đặt ngay ngắn mới đi tắt đèn, ngày hôm sau Dương Lâm bị đồng hồ báo thức làm ồn lên, cô đã chính mình tự đi học, trước tiên hắn đưa Vệ Tân đi sân bay trước đã.

Vệ Tân ăn mặc phúc hậu, thực quan tâm bọn họ, còn hỏi Dương Liễu học tập có mệt hay không, Dương Lâm nhất nhất đáp, hộ tống người một đường đến phòng chờ của sân bay mới rời đi.

Dì ấy thấy hắn phải đi, nhịn không được nói: “Cháu à, không cần trả lại tiền cho dì ba, cháu cứ coi như là mẹ cháu cho cháu đi…”

Đồng tử Dương Lâm chấn động, nghe được mẹ khi đầu có ngắn ngủi nổ vang, hắn lắc đầu, “Không có việc gì.”

“Cháu đó, cứ cậy mạnh.” Dì ấy nói như vậy, cũng không mạnh mẽ đem tiền cho hắn, ngồi xuống đưa lưng về phía khác để hắn đi.

Dương Lâm ra cửa ngồi giao thông công cộng đi nhà ga, sau đó ngồi xe buýt trằn trọc đến cửa thôn, có một đại thúc kéo xe kéo, hắn lại cho chút tiền để đi nhờ, lúc này mới về đến nhà.

Phòng ở trên sườn núi che lại một tầng bụi đất rất dày, cỏ dại mọc lan tràn, thi công bên cạnh hai tay đếm tiền, thấy hắn tới còn hỏi: “Bên trong còn có đồ gì muốn lấy không?”

Dương Lâm lắc đầu, tiếp nhận mười vạn đặt ở trong túi, lại đem túi đặt cẩn thận ở trong bao.

Hắn nhìn máy xúc đất đẩy rớt nhà ngói, bên trong hiện ra bệ bếp cùng giường đất, ngăn tủ cũ gì đó hắn đã sớm bán lấy tiền mặt, hiện tại hắn nhìn thật lớn xe đem phòng cũ san thành bình địa, đột nhiên ôm bụng nở nụ cười, sợ tới mức người bên cạnh lui ra phía sau vài bước.

Dương Lâm cười đến khóe mắt đều là nước mắt, xác nhận đống kiến trúc kia chỉ còn lại có cặn bã mới đứng lên, chậm rãi đi rồi.