Chương 50: Lập Đông (4)

Hôm nay Thi Từ dạy xong trở về, mới vừa vào phòng liền thấy được Thi Hải đang ngồi trên ghế salông.

Hắn mặc một bộ đồ bóng chày đỏ đen xen kẽ, đang trừng mắt cùng Thu Thu trên thảm, nhìn thấy Thi Từ, sắc mặt hắn nặng nề, cũng không chào hỏi, một bộ dáng dấp không nhìn thấy nàng.

Thi Từ cũng không chủ động gọi hắn, nàng đổi giày xong, đi thẳng vào nhà bếp, làm salad ăn.

Thi Hải nhìn nàng ở trong nhà bếp bận đến bận đi, cũng không phản ứng mình, lớn tiếng tằng hắng một cái, Thi Từ không để ý đến hắn. Chỉ có Thu Thu nhìn hắn, có lòng tốt không để hắn bị lạnh nhạt, "meo meo" đáp lại hắn.

Thi Hải tức giận đến nghiến răng, đứng lên đi tới nhà bếp, hai tay "loảng xoảng" mở tủ lạnh ra, con mắt liếc Thi Từ. Kỳ thực trong tủ lạnh không có đồ hắn thích uống, hắn chỉ muốn biểu đạt tâm tình buồn bực bất mãn của hắn, nhưng mà hắn bị hơi lạnh của tủ lạnh thổi nửa ngày, Thi Từ cũng không nhìn hắn, một mình ngồi trên bàn ăn cầm cái nĩa ăn salad, xem di động.

Hắn tức giận đóng sầm cửa tủ lạnh, "đùng" một tiếng lớn, Thu Thu lại meo một tiếng, hai cái móng vuốt duỗi ra, cong chặt thân thể. Mặt Thi Từ không biến sắc không ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, tay đang đánh chữ.

Thi Hải kìm nén một bụng lửa giận, vọt tới trước bàn ăn, trừng mắt nhìn thẳng nàng.

"Chị chỉ làm salad cho một người, không có phần của cậu đâu." Thi Từ rốt cục mở miệng, nhàn nhạt mở to mắt nhìn hắn.

"Em ăn salad cái quỷ gì!" Thi Hải suýt chút nữa thì nổ tung, "Chị cũng không có gì muốn nói với em sao?"

Thi Từ nhìn hắn, "Nói gì với cậu chứ?"

"Chị!" Thi Hải tức giận đến đỏ mặt, mấy ngày nay hắn ăn không ngon không ngủ yên, cũng không cách nào thay đổi trạng thái này được, hắn đang bị chúng độc giả mỗi ngày bình luận thúc giục hắn, nhưng hắn cũng không rảnh bận tâm, uất ức đến quá độc ác, lại không thể nói cho người khác, hắn vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, ngay cả Mễ Tuyết cùng Đinh nữ sĩ cũng không nói, nhưng Thi Từ chính là cái thái độ này, quả thực khinh người quá đáng!

"Chị biết rõ ràng em thích Đường Chu. . ." Thi Hải tức đến đập bàn, "Chị còn, chị còn tranh với em!"

"Xưa nay em ấy đều chưa từng đáp ứng cậu, em ấy không phải là của cậu." Thi Từ nhạt giọng nói.

"Là em biết cậu ấy trước!"

"Đó cũng chỉ là biết mà thôi."

"Chị! Chị đê tiện vô liêm sỉ!" Thi Hải tức đến nói mà không biết lựa lời, "Chị nói xem, các người không phải là giấu diếm em sớm đã ở bên nhau, luôn luôn cười nhạo em có đúng hay không!"

Thi Từ cũng không chú ý đến việc hắn chửi một câu "đê tiện vô liêm sỉ", nàng nhìn hắn, ngữ khí lãnh tĩnh, "Vậy thì thật không có, em ấy còn chưa có đáp ứng chị."

Thi Hải vừa thốt ra lời kia, cũng cảm thấy hình như có chút nặng, đây không phải là bản ý của hắn, nghe được Thi Từ trả lời lại sửng sốt một chút, hắn chuyển động con ngươi nhớ lại.

Khi đó Đường Chu nói: "Thi Hải, hình như mình thích Thi giáo sư, mình không muốn gạt cậu, cho nên mình không thể dạy bổ túc cho cậu nữa."

Khi đó hắn không dám tin, "Là loại thích mà mình hiểu ư?"

Đường Chu không trả lời, cô chỉ cúi đầu nói: "Xin lỗi."

Có thể Đường Chu là ý thức được chị hắn thích cô hay không, cô không thể nói rõ, cũng không đành lòng bại lộ xu hướng tính dục của chị hắn, cho nên Đường Chu mới đem sự tình đặt lên trên người mình, dù sao ở trong lòng Đường Chu, Thi Từ là rất quan tâm cô, giới thiệu việc học bổ túc cho cô, còn thanh toán một số tiền lớn.

Đường Chu thiện lương như vậy, cô muốn cự tuyệt chị hắn, cho nên mới không dạy bổ túc cho hắn nữa, cũng sẽ không lựa chọn nói rõ với hắn, chỉ có thể lựa chọn phương thức này.

Tuyệt đối là như vậy! Kết hợp câu nói này của Thi Từ, thu được kết luận là -- Thi Từ cũng bị Đường Chu cự tuyệt!

Thi Hải càng nghĩ càng thấy suy luận của hắn có thể đúng, nhất thời tâm tình u ám chuyển sang vui tươi, hắn nói, "A. . . Cậu ấy không đáp ứng chị cũng rất là bình thường thôi, "

Khóe môi hắn nhếch lên cười trên sự đau khổ của người khác, "Dù sao. . ."

Dù sao tuổi của chị lớn nhiều cậu ấy nhiều như vậy. Coi như chị là vạn người mê, Đường Chu cũng có thể là người số một vạn lẻ một kia.

Bỗng nhiên Thi Từ nở nụ cười với hắn, "Bất quá, chị xác định em ấy thích chị nhé."

Nụ cười của Thi Hải nhất thời hoá đá ở trên mặt: ". . ."

Thi Từ đã ăn xong rồi, đứng dậy dọn dĩa.

Thi Hải truy hỏi, "Làm sao chị chắc chắn chứ? Chị dùng thủ đoạn gì?"

Thi Từ quay đầu lại nhìn hắn chăm chú một cái, ngồi chồm hỗm đưa tay về phía Thu Thu, "Đến đây, Thu Thu." Đem nó ôm lấy, gãi cằm của nó, đi tới phòng khách, "Hôm nay cậu tới có chuyện gì sao? Chính là đến mắng chị à?"

Thi Hải nhìn nàng, ngày đó bị Đường Chu cùng Thi Từ trước sau ném một quả bom tới, đầu óc của hắn đều đã biến thành phế tích. Hắn cảm giác mình bị lừa dối, bị phản bội, hắn tức giận, hắn phẫn nộ.

Nhưng mà vào giờ phút này, Thi Hải nhìn chị gái của hắn, ở trong trí nhớ của hắn, bên trong quãng đường trưởng thành của hắn, người chị lớn hơn hắn mười bốn tuổi này, không phải mọi thời khắc đều ở bên cạnh hắn, nhưng hắn luôn có thể nhận được sức mạnh từ trên người nàng.

Thời điểm vui vẻ hắn muốn cùng nàng chia sẻ, thời điểm khổ sở hắn muốn nói hết với nàng, kỳ thực Thi Từ là người kiên cường nhất để hắn dựa vào, nàng là người mà hắn thích nhất.

Mà Đường Chu, Thi Hải còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, loại cảm giác động tâm kia, khi đó đang nghỉ giữa giờ, chen chúc dưới mái hiên, hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn cô đi xuống lầu, thời điểm con mắt Thi Hải nhìn thấy cô đã không muốn xoay đầu nữa, thời gian bất động, ngoại trừ cô, hình ảnh bên ngoài đều là trắng đen, cái cảm giác này cùng trong sách viết giống nhau như đúc.

Sau đó bọn họ có cơ hội gần hơn một chút, hiểu biết cũng nhiều hơn một chút, rồi sau đó Thi Hải cũng rõ ràng, Đường Chu đối với hắn mà nói, vĩnh viễn là hình ảnh trong phim, là cảnh tượng được miêu tả trong sách, cũng vĩnh viễn không đến bên cạnh hắn được, hắn cũng không bước vào trong lòng cô được.

Thi Hải bình tĩnh lại, vào đúng lúc này thành thục rất nhiều, nghĩ rõ ràng nguyên do sự tình, rõ ràng yêu cùng thích là không khống chế được, sức lực quá mức nhỏ bé, thế sự đều là khó có thể suy đoán ngày sau, kỳ thực. . . Cũng không phải. . . Khó tiếp thu. . . Như vậy.

Hắn đứng tại chỗ, khí chất thiếu niên cùng người trẻ tuổi đan xen vào nhau, là giai đoạn trưởng thành, lúc này khuôn mặt trầm tĩnh, vóc người kiên cường, dáng vẻ cụp mắt suy nghĩ, đã có khí tức thận trọng.

Thi Từ cũng nhìn hắn, mặt mày mềm nhũn, nói: "Chị biết nhất thời cậu có lẽ khó có thể tiếp thu, nhưng là chị phải nói thật, chị là rất thích em ấy."

Thi Hải ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Có thích hơn cả chị Kiều Toa không?"

Thi Từ nói: "Cái này không thể so sánh."

Thi Hải khẽ cau mày, tuổi trẻ đến cùng, lý giải cũng là có hạn, huống hồ còn có giận hờn cùng không cam lòng, "Thích và thích hơn, đây không phải chuyện rất đơn giản sao?"

Thi Từ thở dài, "Chị chú trọng chính là hiện tại, đem quá khứ cùng hiện tại so sánh, không có ý nghĩa gì."

Thi Hải nỗ lực lý giải câu nói này.

"Đây không phải chuyện cậu cần bận tâm, cậu không cần nghĩ." Thi Từ nói, "Có rảnh, thì đi đi, chị còn có việc phải là,." Nàng xem đồng hồ.

Thi Hải thấy dáng vẻ nàng một bộ không hoan nghênh, hắn kỳ thực cũng không muốn ở lâu, hắn cũng phải tỏ rõ lập trường, "Em có thể hiểu cho mấy người, cũng không có nghĩa là em không tức giận."

"A, không sao, vậy thì cậu giận đi." Thi Từ không để ý lắm.

Thi Hải hít một hơi, "Chị cũng không cần gửi sinh hoạt phí cho em, hừ, em có thể tự nuôi sống chính mình." Hắn ở trên mạng viết quyển tiểu thuyết đó lợi nhuận không tệ, gần đây cũng thay các học trưởng cùng khoa làm chân chạy, có một ít phí lao động.

Mặc dù Thi Từ là chị gái của hắn, nhưng cũng là đem"kẻ thù" cướp mất nữ sinh mà hắn thích, nếu như hắn còn tiếp thu xài tiền của "Kẻ thù", vậy hắn còn đáng mặt đàn ông không!

Thi Từ liếc hắn một cái, nhìn ra hắn là thật lòng, nàng cười cười, "Ồ? Lớn rồi."

Khen ngợi qua loa như thế, Thi Hải mới không cần tiếp nhận, hắn xoay người, "Em đi đây, một khoảng thời gian dài em đều không muốn gặp lại chị nữa!"

"Được được được, theo ý cậu theo ý cậu hết." Thi Từ lại nhìn đồng hồ, một tay ôm mèo, cười khanh khách hướng hắn phất tay, chân trước hắn vừa bước ra cửa, nàng liền đóng cửa lại, Thi Hải cực kỳ khó chịu.

Dù sao đối diện với chị hắn, hắn chưa từng thắng lợi qua. Thật làm cho người phiền muộn, tức giận, không thể làm gì.

Hi vọng Đường Chu không để ý đến chị, cho chị ăn nhiều khổ đau chút.

Thi Hải hầm hừ nghĩ.

Hắn đi thang máy xuống dưới lầu, chợt dừng bước, kinh ngạc nhìn người đi đến, "Đường Chu?"

Đường Chu vốn là cúi đầu bước đi, nghe có người gọi, ngẩng đầu lên, cô ngẩn người, có một giây như vậy, Thi Hải nhìn ra được cô có chút không dễ chịu.

Thi Hải chần chừ nhìn cô chằm chằm, "Cậu. . ."

Đường Chu nắm lấu dây đeo của balo trên lưng, "Mình đến xem Thu Thu. . ."

Thi Hải không biết nên nói cái gì, vẻ mặt phức tạp, ". . . Ừ."

"Vậy mình. . ."

"Vậy mình đi trước. . ."

Hai người gần như cùng lúc nói chuyện, Thi Hải cũng cảm thấy lúng túng, sờ sờ mũi, "Ừm, hẹn gặp lại." Hắn đi trước, đi một đoạn mới quay đầu lại nhìn, Đường Chu vẫn đứng tại chỗ, hơi cúi đầu, bờ vai đơn bạc mà nhỏ bé.

Hắn sinh ra không đành lòng, muốn tiến lên, nhưng hắn không thể, mạnh mẽ nhịn xuống, giơ tay lau mặt của mình, lần thứ hai cất bước đi ra,

Hắn mặc kệ, cũng không muốn quản.

Buổi tối ngày hôm ấy, Đường Chu cũng không có đáp ứng gặp mặt Thi Từ, nói đúng ra cô cũng không từ chối, Thi Từ chỉ nói tuần này, mà trên thực tế thứ hai thứ ba hai ngày này hai người bọn họ đều rất bận, không trích ra được thời gian, đến tối hôm qua Thi Từ nói với cô nàng muốn đi công tác, kêu cô đi qua xem Thu Thu, hôm nay cô mới tới đây.

Kỳ thực Thu Thu cũng không cần đặc biệt chăm sóc, Thi Từ đã sớm chuẩn bị cho nó máy cho ăn tự động, toàn bộ đồ chơi tự động phát triển trí năng cho mèo, Thu Thu rất sớm cũng đã thích ứng, hơn nữa còn có camera, bất cứ lúc nào Đường Chu muốn nhìn nó cũng được.

Thế nhưng, xem qua video cùng nhìn tận mắt vẫn là không giống nhau, lúc Đường Chu ngồi trên ghế sô pha lượn tới Thu Thu, tự nói với mình như thế.

Hiện tại Thu Thu đã không còn là con mèo con bị thương yếu ớt như lúc mới vừa phát hiện, bộ lông trắng như tuyết của nó xoã tung, hình thể không ngừng lớn gấp đôi, cân nặng sắp được 6 cân, hai con mắt màu xanh biếc long lanh nước, giá trị nhan sắc phi thường cao, Đường Chu xoa nắn lấy bộ lông xù cùng cái đầu nhỏ của nó, Thu Thu thư thư phục phục kêu meo meo, cô lộ ra nụ cười nhợt nhạt thư thái.

Hôm nay cô mặc sweater màu tím tro, vận một cái quần dài vải bông màu tím nhạt có hoa văn cách điệu, legging màu xám, tóc đen, gò má tựa như cánh hoa, giống thiếu nữ đi ra từ trong phim ảnh.

"Sáng ngày mốt cô phải đi đại học bội lý công hướng dẫn nghiên cứu, một vị học trưởng cùng trường cũng ở đó, còn có một vài việc khác, hướng dẫn nghiên cứu tuần này ở trường học hẳn là sẽ không trở lại nhanh, cũng không thể xác định thời gian trở về khi nào. . ." Thi Từ bên cạnh nói với cô.

Kỳ thực cũng không cần nói rõ ràng như thế, thật giống như đang báo cáo với người nào. . .

Đường Chu nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, ánh mắt còn đang ở trên người Thu Thu.

"Chờ lát nữa cô đưa chìa khóa cho em, em cầm, có chuyện gì cứ cầm lấy là được rồi."

Nên nhận hay không? Có thể không tốt lắm hay không?

Đường Chu chỉ nhìn chằm chằm Thu Thu.

Thi Từ nói hai câu này cũng không nói gì nữa, Đường Chu xoa bộ lông trắng mềm mại củaThu Thu, thay nó vuốt lông.

Giữa hai người một trận yên tĩnh.

"Cũng không nhìn cô một cái. . ." Bỗng nhiên Thi Từ nhẹ giọng nói, nghe vào có chút ý tứ oán giận.

Đường Chu không tự chủ được nhìn về phía nàng, Thi Từ đang nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười, Đường Chu giống như bị phỏng thu hồi ánh mắt về, qua một lúc lâu, cô mới thấp giọng nói: "Vừa nãy em gặp Thi Hải ở dưới lầu."

"A, " Thi Từ đáp một tiếng, cư nhiên còn có thể gặp được, cũng đã nhanh chóng đuổi nó đi rồi mà, "Nó nói gì với em?"

"Các người. . ." Đường Chu nói phân nửa, trả lời vấn đề của Thi Từ trước, "Không nói gì, chỉ chào hỏi."

"Ừm." Thi Từ quan sát biểu hiện của Đường Chu, mẫn cảm nhận ra sự lo lắng của cô, nàng chớp mắt một cái, "Thi Hải tới đây mắng cô một trận."

Xin lỗi, em trai ngốc.

Đường Chu choáng váng.

"Nó mắng cô đê tiện vô liêm sỉ."

Đây là nguyên văn, trời cao làm chứng, nàng không có thêm mắm dặm muối.

Đường Chu rất ít khi tức giận, nhưng mà lúc này thật cảm thấy trong lòng tức giận, tuy rằng ngẫm, cô có thể hiểu được tại sao Thi Hải nói như vậy, nhưng là Thi Từ là chị của hắn, lời này cũng quá nặng.

Lời này cũng là do cô mà ra.

Đường Chu có chút đứng ngồi không yên, cũng không biết làm sao an ủi Thi Từ, vụng về tìm từ, "Cậu ấy không nên nói cô như vậy, cô chớ để trong lòng. . ."

Thi Từ nghĩ thầm mình thật là xấu a, ngoài miệng lại tận dụng mọi thời cơ nói: "Cũng không thể trách nó được, nó cho là chúng ta giấu nó sớm đã ở bên nhau. . ."

Da đầu Đường Chu tê rần, suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Cậu ấy hiểu lầm rồi! Chúng ta không có!"

Vốn là Thu Thu được cô xoa đến buồn ngủ, bị cô giật mình, ngồi thẳng lên, từ trên đầu gối của cô nhảy xuống.

"Đúng vậy, " Thi Từ thăm thẳm cảm thán một tiếng, hai con mắt nhìn về phía Đường Chu, con ngươi đen láy toả sáng, ngậm lấy một chút nước, tựa hồ có chút ủy khuất, "Nếu như chúng ta thật sự sớm cùng một chỗ, như vậy cô bị mắng cũng đáng giá."

Đường Chu lại sững sờ, gò má trắng mịn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được ửng đỏ lên, không dám nói tiếp, cũng không dám nhìn kỹ vẻ mặt Thi Từ.

"Em còn chưa đáp ứng cô đâu. . ." Thi Từ tựa hồ lại đang thở dài.

Thi Từ như vậy thật khiến người ta bất ngờ, Thi Từ trước đây trong ấn tượng Đường Chu là mỹ lệ, thành thục, mạnh mẽ, ôn nhu, tự tin, tính cách rất tốt, có lúc cũng thích trêu chọc người khác. Mà Thi Từ đang ở trước mặt cô càng thêm tâm tính trẻ con, nàng cũng sẽ oán giận, cũng sẽ như vậy. . . Làm nũng, ngữ khí nói chuyện rất đáng yêu.

Người chị gái lớn tuổi ở trước mặt ngươi lộ ra một mặt trẻ con chân thật, khiến người ta thật sự không nhịn được muốn đi trìu mến nàng.

Đặc biệt là ngươi phát hiện ra mình có năng lực đi trìu mến, động viên nàng, chỉ cần ngươi nói một câu, chỉ cần ngươi đồng ý làm bạn gái của nàng.

Đây đại khái là cạm bẫy ôn nhu nhất trên toàn bộ thế giới, cam tâm tình nguyện không hề oán hận một lời muốn nhảy vào đi.

Đây chính là tình yêu sao?

"Em. . ." Giống như có vô số cánh bướm không ngừng mà bay lượn xung quanh trái tim của Đường Chu, muốn mở miệng, rồi lại tựa như chịu đựng sự nghẹt thở từ bệnh hô hấp do mẫn cảm với phấn hoa, "Em. . ."

"Ừm?" Thi Từ ngồi gần cô.

"Chúng ta như vậy không được sao?" Cuống họng Đường Chu ngứa, gò má ửng đỏ lên, "Giống như kiểu ở chung trước đây, có được không?"

Thi Từ cũng không phải muốn ép cô, chỉ là có lúc thật sự không khống chế được bản thân, cũng không thể trơ mắt nhìn cơ hội tốt lướt qua ngay trước mắt nàng.

Thi Từ nhẹ nhàng nở nụ cười, "Không thể."

Đường Chu nghi hoặc mà nhìn nàng.

"Vạn nhất em bị người khác cướp đi làm sao bây giờ?"

Làm sao có thể chứ? Cô cũng sẽ không tùy tiện thích người khác.

Ngược lại là Thi Từ, Đường Chu nghĩ, nàng xuất sắc như thế, hoàn mỹ như thế, không biết sẽ có bao nhiêu người chờ nàng ưu ái. Nghĩ đến Thi Từ cũng có khả năng thích người khác, trong lòng Đường Chu không tên có chút cảm giác khó chịu.

Vạn nhất không đáp ứng nàng, nàng không thích mình nữa, đi làm bạn gái người khác, lượn ra khỏi cuộc sống của mình, thậm chí có khả năng biến thành người dưng, cũng không tiếp tục cùng mình gặp mặt. . .

Đường Chu lần đầu nghĩ đến còn có khả năng này, nhưng là chỉ vừa tưởng tượng hô hấp của cô lại muốn không thông, khả năng này quá mức chấn động cùng kinh sợ, đến nỗi cô không chút suy nghĩ bật thốt lên,

"Nếu như em không đáp ứng cô. . . Có phải là cô sẽ đi thích người khác không?"

OK, nhất định phải có chừng có mực.

Đổi thành người khác, đổi thành kẻ già đời khác, có thể sẽ lại được voi đòi tiên thêm một bước, nói là đúng, thật sự đúng như vậy, ngươi không nắm chặt cơ hội ta thật sự sẽ thích người khác.

Thi Từ sẽ không làm thế, nàng nhìn con mắt long lanh nước của Đường Chu, ở trong đó có chờ đợi, có khủng hoảng không dễ phát giác, còn có tình ý e sợ chính Đường Chu cũng không nhận ra được, nàng ôn nhu nói: "Cô sẽ không."

Ánh mắt Đường Chu run rẩy, nốt ruồi lệ trong suốt mà động, cô hơi chớp mắt, theo bản năng mà lộ ra một chút ý cười an tâm.

Trái tim Thi Từ chấn động.

Đúng vậy, có yêu làm sao sẽ không có ý muốn sở hữu, ngược lại cũng thế. Kỳ thực nàng không cần chờ đáp án kia, Đường Chu đã nói cho nàng biết.

"Nếu như em còn chưa quen, chúng ta có thể chung đυ.ng như trước kia, " Thi Từ nhìn cô chăm chú, "Chỉ là sẽ có một chút không giống."

Thi Từ có một đôi mắt hoa đào, đôi mi dài thanh tú, đuôi mắt hơi dài, hơi híp lại, chính là đưa tình nhất thiết. Nàng tới gần, nói: "Bất đồng là cô sẽ ôm em." Lời nói và hành động của nàng luôn luôn thống nhất, đưa tay liền đem Đường Chu ôm tới.

Đường Chu còn không kịp kinh ngạc thốt lên, đã phát hiện mình ngồi ở trên đùi Thi Từ, nàng dựa sát lại đây, ôm chặt eo cô, cứ như vậy ôm chặt cô.

Thân thể Đường Chu theo bản năng thẳng tắp, một giây sau lại thả lỏng, không phải lần đầu tiên bị nàng ôm, thân thể tự nhiên mà tiếp nhận.

Chỉ là ôm như thế rất kỳ quái a. . .

"Ừm, " Thi Từ đem đầu tựa ở vai cô, "Cô thích ôm ấp."

Đường Chu ngồi trên đầu gối của nàng, hai chân của cô đè lên hai chân của Thi Từ, làn váy che kín ống quần của Thi Từ, thật giống với cảm giác được cha mẹ ôm khi còn bé.

Đường Chu có chút muốn cười, "Đây không phải ôm. . ."

"A, không phải hả, " Thi Từ ôm cô xoay một cái, Đường Chu liền đã biến thành ngồi nghiêng trên đầu gối của nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt Thi Từ đều là ý cười trong trẻo, "Như vậy thì sao?"

Đường Chu biết mình bị trêu, mặt cô đỏ lên, sau đó tránh thoát cái ôm Thi Từ, "Cũng không phải."

Cẳng chân thon dài của cô hơi động, lập tức bị Thi Từ bắt được.

Hai người đột nhiên đều ngây ngẩn cả người.

Thi Từ hoàn toàn là theo bản năng, dép lê nhung mà Đường Chu xỏ vào chân trong đã sớm rơi trên thảm trải sàn trong lúc giãy dụa, legging màu xám cùng vớ màu xám trắng của cô tôn lên da thịt ở mắt cá chân, trắng như sương tuyết, càng giống như ngọc châu ẩn sâu dưới lớp đá ngầm.

Đường Chu là vì không dễ chịu, dù là ai trong cái tư thế này, bị người ta nắm chặt mắt cá chân đều sẽ không dễ chịu, cô muốn rút về, Thi Từ lại không cho.

Cô gấp đến độ mặt càng đỏ, vừa thẹn thùng vừa kinh ngạc, "Cô, thả em ra. . ."

------------------------------------------------

Chợt thích cái xưng hô cô - em quá, tính đổi thành tôi - em ở khúc sau nhưng về sau lúc edit cảm thấy cái xưng hô này hết sức dễ thương nên giữ lại, càng bộc lộ rõ khoảng cách tuổi tác giữa hai người, sự yếu ớt cần được yêu thương che chở của Đường Chu lẫn sự dịu dàng mềm mại của Thi Từ.