Chương 1

“Ta không cam lòng, không cam lòng! Cho dù là thành quỷ ta cũng muốn đời đời kiếp kiếp nguyền rủa các ngươi, kiêm điệp tán! Viên kính toái! Uyên ương từng người biến mất!” Miệng nữ thứ phun máu tươi, ngửa mặt lên trời thét dài.

“Một tiện tì như ngươi, mưu hại thế tử, hãm hại Ôn Uyển, tâm địa ác độc, hôm nay bản hầu liền hạ lệnh, ban ngươi lụa trắng ba thước, tự mình kết thúc!” Nam chính lạnh nhạt mà phất tay.

“A Hiên, không cần!” Nữ chính thiện lương lôi kéo tay áo của nam chính, đau khổ cầu xin: “Không cần hại mạng người!”

“Ta, Nhϊếp Tang Du, có không chịu nổi cũng không tới phiên ngươi tới thay ta cầu tình!” Nữ thứ ngửa mặt lên trời cười dài, nước mắt tuôn rơi.

“Chỉ là ta không cam lòng… Không cam lòng… Rất không cam lòng…”

Đây là một cuốn tiểu thuyết hết sức cẩu huyết, nếu không phải cuối tuần ở nhà nhàn đến nhàm chán, Quý Mạn cũng không xem qua cửa hàng sách Nhược Sơ trên di động. Nhưng chứng kiến

cảnh nữ thứ chết thảm, trong lòng vẫn là có chút thổn thức.

Theo quan niệm hiện đại mà nói, nếu nữ thứ kết hôn với nam chính trước thì nữ chính là tiểu tam mới đúng. Chính là cố tình nam chính không yêu nữ thứ nên nữ thứ mới trở thành tiểu tam, sau nhiều âm mưu và thủ đoạn dồn ép nữ chính, rốt cuộc bị nam chính ban chết.

Quý Mạn lắc đầu, nói thầm một tiếng: “Này cũng quá phá hỏng tam quan.”

Đôi mắt xem đến mệt mỏi, dứt khoát liền tắt đi màn hình di động. Kết cục của cuốn sách này đều không cần phải nghĩ, xử lý nữ thứ, nam nữ chính nên sống hạnh phúc bên nhau. Chỉ có một điều thú vị là nữ thứ bị kẹt ở giữa, giờ mà nữ thứ đã chết thì còn gì hay ho.

Ngáp xong một cái, Quý Mạn tắt đèn, kéo chăn bông che đầu rồi ngủ thϊếp đi. Chỉ là trước khi ngủ còn nhịn không được suy nghĩ, cũng là Nhϊếp Tang Du quá ngốc đi?

“Tang du đời này chỉ từng yêu một mình hầu gia, nhưng hầu gia thì sao?”

“Mạng của nàng là mạng, thϊếp thân thì không phải sao? Ngươi đừng quên, ta Nhϊếp Tang Du cũng từng được ngươi kiệu tám người nâng từ cửa chính nâng tiến vào!”

Trong đầu không ngừng quanh quẩn một ít lời thoại, Quý Mạn một bên cười nữ nhân này vừa ngu vừa ngốc, một bên chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

“Không cam lòng…”

Có thanh âm từ sâu trong mộng truyền đến.

Quý Mạn khẽ nhíu mày, nhìn về phía bóng tối vô biên, hiếm thấy bình tĩnh hỏi: “Không cam lòng thì làm sao bây giờ?”

“Giúp ta… Giúp ta… Tâm nguyện khó khăn, vô pháp luân hồi…”

“Ngươi luân hồi hay không luân hồi, đâu có gì liên quan tới ta?” Quý Mạn mắt trợn trắng.

Bóng tối vô biên vô hạn lan tới bao phủ nàng, Quý Mạn trợn to hai mắt, chỉ một thoáng giống như mất đi hô hấp. Trời đất quay cuồng, thế giới đều hóa thành một mảnh hỗn độn. Thân mình giống như rớt vào một cái hắc động, rơi xuống không ngừng.

Khi mất đi ý thức, Quý Mạn cảm thấy, nàng hẳn là đang gặp ác mộng.

“Mười bốn vì quân phụ, xấu hổ nhan chưa chắc khai.”

“Mười lăm sơ triển mi, nguyện cùng trần cùng hôi.”

(*) Đây là trích đoạn bài thơ Trường Ca Hành của Lí Bạch.

“Tại sao thi tiên không viết? Tuổi tròn đôi mươi, tâm tình của ta sẽ như thế nào? Nhìn hắn cưới người khác, ta không thể khóc, chẳng lẽ còn muốn cười sao?”

Giọng nói buồn bã và căm hận của nữ tử từ xa vọng lại, lơ lửng bên tai, hoảng hốt vô cớ.

“Phu nhân…” Một tiếng gọi sợ hãi, những thanh âm trong đầu Quý Mạn giống như đột nhiên trở lại vị trí của chúng. Trước mắt hoảng hốt liền xuất hiện một mặt gương đồng.

Sắc mặt người trong gương tái nhợt, mặc một chiếc áo la sam trắng có ống tay rộng và áo khoác trắng nhạt. Trên búi tóc như mây chỉ có hai cây trâm đơn giản và một bông hoa nhỏ màu trắng. Thuần tịnh như thể vừa mất cha vậy.

Quý Mạn chớp chớp mắt, trong gương người kia cũng chớp chớp mắt, vẻ mặt sầu khổ cùng ghen ghét lúc trước bị kinh ngạc thay thế, cả khuôn mặt giãn ra, nhưng thật ra thuận mắt không ít.

“Phu nhân?” Nha hoàn bên cạnh giống như bị dọa sợ, nhìn biểu tình như quỷ của phu nhân nhà mình, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Quý Mạn ngơ ngác quay đầu lại, nha hoàn tóc búi ốc, mặc váy xanh lá nhạt đang quỳ trên mặt đất, cả người đều phát run.

“Mục Túc?”

Tiểu nha hoàn càng run hơn: “Có nô tỳ.”

Quý Mạn vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của mình và tiếp tục nhìn vào người trong gương. Nàng hẳn là nằm mơ, người trong gương có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, trên lông mày có nốt ruồi nhạt, đôi mắt phượng dài và hẹp ẩn chứa sự hung ác, này tướng mạo, giống như Nhϊếp Tang Du được viết trong sách.

Lại xem nha hoàn đang quỳ bên cạnh, nàng nhớ rõ trong sách cũng có ghi, nha hoàn của Nhϊếp Tang Du mềm yếu thật sự, luôn là một bộ dáng nơm nớp lo sợ, tên gọi là Mục Túc.

Nàng mơ thấy cái gì không tốt, cố tình mơ thấy chính mình thành Nhϊếp Tang Du.

Quý Mạn ngáp dài một cái và cảm thấy rất buồn ngủ, bằng không nàng liền ở trong mộng tiếp tục ngủ đi? Chờ tỉnh thì tốt rồi.

“Phu nhân… Chớ có luẩn quẩn trong lòng, cỗ kiệu của tân phu nhân đã tới cửa rồi, bất kể thế nào ngài cũng phải đến sảnh chính gặp người.”

Vừa định ngả lưng xuống giường, Mục Túc lại cẩn thận nắm lấy góc váy.

Quý Mạn liếc mắt, nàng chỉ nằm mơ mà thôi, còn muốn nàng phụ trách đi giúp Nhϊếp Tang Du ứng phó với nữ chính sao? Bỏ đi, ngày mai còn phải đi làm, nàng mới không có sức làm cái kia đâu.

“Đừng quấy rầy ta ngủ.”

Mục Túc thu tay lại, quỳ gối bên bàn trang điểm run run hai cái, không dám nói thêm câu nào. Quý Mạn sung sướиɠ mà lăn quay ra giường ngủ tiếp.

Nhưng mà giấc mơ này thực sự chân thật, nàng có thể ngửi thấy mùi hương liệu trong phòng, ấm áp đến mức khiến nàng càng dễ đi vào giấc ngủ hơn.

Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, lại nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa phòng bị người bật mở, có ma ma ở cửa lớn tiếng nói: “Tang chủ tử, hầu gia làm ngài mau chút đi sảnh ngoài, tân phu nhân đã tới rồi, ngài cũng không trốn tránh được chuyện này a?”

Thanh âm này cũng thật khó nghe, Quý Mạn bị bắt mở mắt ra, liền thấy một lão ma ma mặc váy xanh đang đứng ở cửa. Nàng nhớ rõ ma ma này, hình như là Hoàng Hậu điều tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Hầu gia, họ Liễu.

Xoa xoa đầu, Quý Mạn không mấy vui vẻ nói: “Có nô tài nào la lên hét xuống với chủ tử như vậy sao?”

Kể cả là nằm mơ, nàng cũng không phải dễ bị bắt nạt. Nhϊếp Tang Du làm người thật là thất bại, mới vừa bị người biến thành tiểu tam, tiếp theo liền có người tới bỏ đá xuống giếng (*), có thể thấy được ngày thường là nhiều không được ưa chuộng.

(*) Bỏ đá xuống giếng: tương tự với “Giậu đổ bình leo”. Kiểu người này khi thấy người khác gặp khó khăn, không tìm cách giúp đỡ mà tìm mọi cách để tận dụng thời cơ nhằm tư lợi cho mình.

Ma ma ở cửa sửng sốt một chút, tiếp theo mặt mày mang lên ba phần khinh thường: “Tang chủ tử, nói dễ nghe một chút, kêu ngài một tiếng chủ tử, cũng là kính nể ngươi đối với nhà Hầu gia. Hiện tại ngài cùng lắm là không danh không phận thị thϊếp, còn muốn cao giá như ngày đó sao?”

Quý Mạn híp mắt, ngồi ở mép giường suy nghĩ trong chốc lát.

Nhϊếp Tang Du biến thành thị thϊếp? Hình như là có chuyện như vậy, nàng đọc nhanh như gió mà xem xong nửa quyển sách, nhớ rõ khi nam chính cưới nữ chính, nữ thứ bị biếm thành thị thϊếp vì ghen ghét cùng không biết lớn nhỏ.

Cho nên hiện tại, vì sao nàng lại biến thành nữ thứ xui xẻo, ngồi ở chỗ này phát ngốc đâu?

Véo đùi mình một phen, đau quá. Quý Mạn quyết định thanh tỉnh, mở to mắt nhìn nhìn cảnh tượng trước mặt. Nàng giống như, đại khái, mơ hồ, tựa hồ phát hiện ra một điều gì đó phi thường.

Nàng thật sự biến thành Nhϊếp Tang Du.

Duỗi tay cho mình một cái tát, xác định thật sự không phải đang nằm mơ, Quý Mạn phản ứng vài phút, nhắm mắt hít thật sâu.

Biến thành ai không tốt, cố tình muốn biến thành một người chú định sẽ không được chết tử tế như nữ thứ chứ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Một đao thọc chết mình trước thời điểm kết cục ư?

Không, cách làm tiêu cực loại này không phải nàng làm ra được, thân là phụ nữ lao động thế kỷ 21, nàng có thể vì một bộ phòng mà phấn đấu mệt thành cẩu, hiện tại vì cái gì không thể vì tánh mạng của mình mà phấn đấu một chút?

“Giúp ta… Ta không cam lòng…”

Bên tai lại vang lên thanh âm này, Quý Mạn thở dài, nhất định là chấp niệm của Nhϊếp Tang Du quá sâu, mới lôi kéo nàng, một người đọc vô tội. Trời thấy còn thương, nàng chỉ là xem cuốn tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian mà thôi a!

“Tang chủ tử.” Thấy nàng chưa đáp lại, ma ma ở cửa không khỏi sốt ruột thúc giục lần nữa.

“Ta đã biết, chờ ta đổi một thân xiêm y, cái này cũng kỳ cục.” Quý Mạn đứng lên, cười khổ với ma ma ở cửa, sau đó quay sang tiểu nha đầu trên mặt đất nói: “Mục Túc, đứng lên giúp ta thay quần áo.”

Giống đi? Giống người cổ đại nói đi? Nàng không đọc quá kỹ cuốn sách, nhưng không khó để bắt chước thói quen nói của người dân ở đây, không đến mức bị lộ đi.

Tiểu nha đầu trên mặt đất nghe lời này, kinh ngạc mà nâng nâng đầu, lại không dám nhìn thẳng nàng, ngập ngừng đáp ứng liền chạy tới ngăn tủ ở bên cạnh tìm xiêm y.

Quý Mạn đi theo qua, quét mắt nhìn xiêm y một cái. Nhϊếp gia là danh môn nhà giàu, Nhϊếp Tang Du tất nhiên cũng là thật sự có tiền. Tuy rằng bị biếm thành thị thϊếp, nhưng những xiêm y trước kia đều còn ở, đỏ tía, hoa lệ phi thường.

Nếu hiện tại đã xảy ra sự việc không thể tưởng tượng như vậy, thì trước khi mọi thứ trở lại bình thường, nàng cứ là Nhϊếp Tang Du đi. Quý Mạn nghiêm túc suy nghĩ, nàng nên làm như thế nào bây giờ, mới có thể tránh được kết cục giống như kết cục của Nhϊếp Tang Du đâu? Thượng đế phù hộ, nàng còn tính toán trở về lấy tiền thưởng cuối năm nữa!