Chương 11

Quý Mạn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Tiểu nha đầu, ngươi phải biết rằng cái gì gọi là đương xá tắc xá (*), luyến tiếc hài tử bộ không lang (**). Triệu đại nương là nô tài có địa vị, nếu tiền tài không nhiều lắm, nàng sao chịu cam tâm vì ngươi làm việc? Chúng ta yêu cầu cũng không cao, chỉ cần ăn chút đồ ăn ngon, không lạnh không mệt là được. Còn lại một trăm lượng bạc, cũng đủ cho chúng ta tiêu một đoạn thời gian.”

(*) Đương xá tắc xá: cần bỏ phải bỏ.

(**) Luyến tiếc hài tử bộ không lang: Câu gốc là tiếc đôi giày sao bắt được sói, nhưng vì phương ngôn nên nhiều chỗ chữ hài (giày) đọc thành đứa bé (hài tử) cho nên mới có câu trên, câu này cũng đồng nghĩa với “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con”, dùng để biểu đạt nếu muốn đạt được một mục đích cần phải trả giá tương xứng.

Mục Túc vẫn có chút bất bình, đau lòng bạc hồi lâu, mới xoay người đi đến ngăn tủ tầng chót nhất.

“Ngài bảo nàng mua cái gì?”

Quý Mạn cầm lấy kim thêu tiếp tục thêu khăn tay, chậm rì rì nói: “Đều là mấy thứ bình thường thôi, ta viết một danh sách, bảo nàng mỗi tháng đều mang cho ta một ít, lấy tới làm vài thứ, chúng ta liền không lo bạc nữa.”

Mục Túc không hiểu, nhưng mà xem dáng vẻ tự tin của chủ tử nhà mình, nên cũng không hỏi nhiều, giúp đỡ nàng thêu khăn.

Bởi vì Tang Du cần mẫn, mỗi ngày đều giao cho Liễu ma ma hai chiếc khăn, không quá mấy ngày, các di nương thị thϊếp trong phủ đều dùng tới khăn tay mới, giao cổ uyên ương, tịnh đế liên hoa, đều là những thứ có ngụ ý cực tốt. Hơn nữa, kỹ năng thêu thùa của Nhϊếp Tang Du cực kỳ lợi hại, ngay cả Ôn Uyển cũng đều yêu thích không buông tay.

Khi Mạch Ngọc Hầu ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, liền thấy Ôn Uyển nhéo khăn tay, cẩn thận vuốt hoa văn phía trên nói: “Tay nghề như vậy, ngay cả ta luyện thêm mấy năm nữa chỉ sợ cũng là luyện không ra.”

Ninh Ngọc Hiên theo ánh mắt nàng, nhìn tới phía trên chiếc khăn, bông hoa sen màu tím nhạt nở vừa phải, ẩn ẩn, giống như có thể ngửi được hương thơm.

“Nàng cũng chỉ có bản lĩnh này.”

Ôn Uyển ngẩng đầu trừng hắn một cái: “Ta xem tính tình của Tang Du không khó chịu như ngươi nói, có lẽ trước kia là không đúng, nhưng hiện tại không phải đã trở nên dịu dàng ngoan ngoãn sao? Ngươi như thế nào còn có thành kiến lớn như vậy đối với nàng?”

Hắn có thành kiến đối với nàng? Ninh Ngọc Hiên nhịn không được thở dài, Nhϊếp Tang Du mười bốn tuổi gả cho hắn, nhiều năm như vậy chanh chua, tranh giành tình cảm, có ai so với hắn càng hiểu biết tính tình của nàng?

Khi mười lăm tuổi, hắn nghênh nàng, vừa vào phủ Nhϊếp Tang Du liền đuổi hết thông phòng nha đầu trước kia của hắn. Hắn giận, nàng liền đi cáo trạng với mẫu thân. Bởi vì quan hệ với Nhϊếp Quý Phi, mẫu thân lại che chở nàng, hắn đến tức giận đều không tức giận được.

Khi mười sáu tuổi, Nhϊếp Tang Du không con, đương nhiên cũng là hắn cố ý, sau đó đón Tề Tư Lăng làm di nương, người đàn bà đố kỵ kia thiếu chút nữa huỷ hoại mặt của Tề Tư Lăng. Bị hắn ngăn lại, còn không biết hối cải mà nói nàng không có sai.

Khi 18 tuổi, hắn đón Thiên Liên Tuyết cùng Liễu Hàn Vân, nàng một khóc hai nháo ba thắt cổ, bị bệnh một tháng, báo hại quý phi chỉ trích hắn.

Khi hai mươi tuổi, đón Mộ Thủy Tình, nàng nuốt độc tự sát mà không thành, làm người khắp kinh thành chê cười, mất mặt hầu phủ.

Hiện tại 21 tuổi, nữ nhân kia rốt cuộc nháo đến làm bản thân mất vị trí hầu phu nhân, chính mình đưa Ôn Uyển lên vị trí đó. Hiện tại sợ là rốt cuộc hiểu chuyện, hay là trong lòng lại đang âm thầm tính toán cái gì đi.

Nếu không phải mẫu thân ép cưới, hắn có thể lấy người đàn bà đanh đá này sao? Vốn là Hầu gia nhàn tản tiêu sái, bởi vì nữ nhân này, mấy năm qua đều không có một ngày yên ổn, hiện tại cuối cùng nhốt nàng ở Tư Quá Các, đánh chết hắn cũng sẽ không lại dễ dàng thả nàng ra.

“Không biết vì sao, ta cảm thấy nàng rất đáng thương.” Ôn Uyển thở dài, đem khăn nhét lại vào trong tay áo, ngước mắt nhìn Ninh Ngọc Hiên nói: “Cũng rất ghen ghét nàng ở bên ngươi thời gian dài như vậy.”

Ninh Ngọc Hiên nhướng mày, cong môi cười đến thập phần đẹp: “Ngươi ghen ghét nàng? Ngươi còn có mấy chục năm ở bên ta.”

Ôn Uyển giận hắn liếc mắt một cái, hơi hơi đỏ mặt: “Trước kia các ngươi có những ngày ta không có, đương nhiên cũng là sẽ ghen ghét. Nhưng mà không sao cả, về sau trong thế giới của ngươi chỉ có ta.”

Mạch Ngọc Hầu duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực, cằm chống vào trán của nàng nói: “Trước khi gặp ngươi, ta không có từng yêu bất kỳ kẻ nào, Nhϊếp Tang Du càng là không gì cả, ngươi không cần bận tâm.”

“Ừ.” Ôn Uyển ôm lấy hắn cười, an tâm nhắm mắt lại.

Quý Mạn liên tiếp hắt xì vài cái, chảy cả nước mắt. Hút hút cái mũi nói thầm: “Chắc là không thật sự bị bệnh đi?”

Đột nhiên tâm tình không được tốt lắm, cũng không biết có chuyện gì. Nàng luôn không phải là người đa sầu đa cảm, này hơn phân nửa là tâm tình của Nhϊếp Tang Du. Ngẫm lại thật là khó xử vì có một người khác ở trong thân thể của nàng. Nhưng mà đang êm đẹp, sao tâm tình nàng lại không tốt nhỉ?

Bên ngoài có người gõ cửa, Mục Túc chạy ra mở, Quý Mạn nghe thấy có thanh âm của nha hoàn thanh thúy vang lên: “Tình chủ tử nhà ta thích khăn chủ tử nhà ngươi thêu, ngày mai đưa đến Nguyệt Các thêm hai chiếc nữa đi, không đủ dùng.”

Mục Túc nhìn chiếc khăn trong tay Bán Hạ, khuôn mặt nhỏ banh đến gắt gao: “Chỉ có một mình Tình chủ tử, làm sao lại không đủ dùng? Cả ngươi và ta đều là nha hoàn, cũng có thể dùng đồ chủ tử thêu sao?”

Bán Hạ là nha đầu bên người của Mộ Thủy Tình, tính tình giống hệt chủ tử, kiêu căng ngạo mạn nói: “Nô tỳ cũng phân ra ba bảy loại, có vài chủ tử còn không bằng nô tỳ đâu. Khăn này là Tình chủ tử thưởng, chúng ta có thể dùng. Nếu ngươi có bất mãn, đi tìm Hầu gia đi.”

“Ngươi!” Mục Túc cứng miệng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nàng.

Sao lại có kẻ khi dễ người như vậy, mỗi ngày thêu hai chiếc khăn, chủ tử đã rất mệt, còn phải thêu cho nha hoàn này nữa? Thật xem chủ tử nhà nàng là tú nương không bằng!

Quý Mạn nghe thấy thanh âm, đứng ở cạnh cửa nhìn ra cửa viện, hô một tiếng: “Mục Túc.”

“Chủ tử.” Mục Túc chạy vài bước về tới, đứng ở cạnh nàng, tức giận đến dậm chân: “Các nàng khi dễ người!”

Quý Mạn nhìn về phía nha hoàn đứng ở cửa, đại khái là ánh mắt có chút sắc bén, làm Bán Hạ sợ tới mức lui về phía sau nửa bước. Nhưng mà nghĩ đến lời nói của chủ tử nhà mình, tiểu nha đầu lại lấy hết can đảm nói: “Chào Tang chủ tử, Tình chủ tử nhà ta đã phân phó, Hầu gia cũng nói, trong phủ không nuôi người rảnh rỗi. Ngài không cần lại hầu hạ Hầu gia, tất nhiên phải làm các chuyện khác.”

Ngoài sáng trong tối đều trào phúng nàng bị thất sủng vô dụng, cho nên đến nô tài cũng sai sử đâu. Quý Mạn hừ cười một tiếng, trong tay còn cầm một chiếc khăn mới vừa thêu xong, hỏi Mục Túc: “Mục Túc, tay nghề của chủ tử nhà ngươi so với đệ nhất tú lâu tú nương trong kinh thành như thế nào?”

Mục Túc rất phối hợp nói: “Không kém hơn chút nào, khăn của chủ tử giao đi lên, đến phu nhân cũng đều không cần tú lâu đưa tới.”

Quý Mạn gật đầu: “Giá một chiếc khăn của đệ nhất tú nương kia là bao nhiêu bạc?”

Mặt Bán Hạ hơi tái xanh, Mục Túc liếc nhìn nàng một cái, trả lời: “Ba lượng bạc một chiếc.”

“Được, ba lượng bạc một chiếc, sợi màu thêu khăn là của hầu phủ, tiền công tính hai lượng bạc một chiếc đi.” Quý Mạn cười tủm tỉm gật đầu, nhìn về phía Bán Hạ nói: “Nếu Tình chủ tử thích, ta giảm giá cho nàng, một lượng bạc tử một chiếc, cứ mang bạc đến mua, muốn bao nhiêu ta thêu bấy nhiêu.”

Bán hạ há to miệng, nhìn nàng nửa ngày cũng nói không ra lời, duỗi tay chỉ hai chủ tớ này một hồi lâu, dậm chân liền đi rồi.

Mục Túc vui vẻ: “Chủ tử thật là lợi hại.”

Quý Mạn xua xua tay: “Nếu Mộ Thủy Tình là di nương, hôm nay ta sẽ không nói hai lời mà thêu cho nàng. Nhưng cũng là thị thϊếp như ta, còn muốn khi dễ ta, có cáo trạng lên cũng chẳng có lợi gì.”

Mục Túc tươi cười, nhìn nhìn xung quanh, lôi kéo Quý Mạn vào phòng, đóng cửa lại nói: “Nhưng chủ tử đừng quên, Tình chủ tử kia chính là người mà Thái Tử gia đưa cho Hầu gia, tuy rằng chỉ là thị thϊếp, nhưng ngay cả Hầu gia cũng sẽ không dễ dàng phạt nàng.”

Thái Tử? Chỗ dựa vững chắc như vậy sao? Quý Mạn líu lưỡi, ban đầu còn tưởng rằng chỗ dựa của Nhϊếp Tang Du đã vững lắm rồi, hoá ra nơi này còn cất giấu một người, trách không được kiêu ngạo như vậy, chặn miệng nói chuyện trước các di nương mà cũng không ai trách nàng, thì ra là sau lưng có Thái Tử chống đỡ.

Nhưng mà nàng sợ cái gì? Một lượng bạc tử một cái khăn nói ra đều có lý. Hầu phủ không nuôi người rảnh rỗi đúng không? Giá trị lao động của Nhϊếp Tang Du chẳng lẽ chỉ có giá năm lượng năm tiền một tháng? Đã miễn phí cho các nàng hai trăm chiếc khăn thêu rồi mà còn muốn tặng thêm? Không có cửa đâu.

Ý bảo Mục Túc không cần lo lắng, Quý Mạn đã thêu xong hai chiếc khăn của ngày hôm nay, liền bắt đầu chuẩn bị các thứ: “Đi hỏi Triệu đại nương xin mấy cái nồi sạch sẽ không dùng đến và một cái bếp lò nhỏ tới đây.”

Mục Túc đáp ứng, quay đầu liền chạy ra bên ngoài.

Quý Mạn nghĩ, dựa theo tình tiết phát triển trong tiểu thuyết, chờ lão phu nhân trở về, nàng liền có thể thoát khỏi kiệt tác bị giam trong Tư Quá Các, thẳng đến tự mình tìm đường chết mới thôi. Nhưng là nàng không muốn chết, còn muốn sống tốt, cho nên quan hệ tốt trên dưới, an cư lạc nghiệp là chuyện rất quan trọng.

Những việc thiếu đạo đức Nhϊếp Tang Du làm trước kia phỏng chừng không ít, bằng không cũng không khiến người khác chán ghét như vậy. Như vậy hiện tại nên làm như thế nào để đền bù và tranh thủ làm mọi người buông bỏ oán hận đối với nàng đây?

Gia nô người hầu gì đó thì quá đơn giản, ngoài tiền ra thì chính là tiền, cho thêm nhiều lợi ích, thù oán gì cũng hết, ví dụ như Triệu đại nương. Nhưng di nương thị thϊếp các phòng thì không dễ dàng lừa gạt như vậy, mà cần phải đắn đo suy nghĩ thêm.

Nữ nhân để ý cũng chỉ có hai điểm, một, mặt, hai, nam nhân. Tuy rằng trước mắt mới chỉ thấy qua Mạch Ngọc Hầu một lần, nhưng Quý Mạn không có ấn tượng gì tốt đối với hắn, nữ chính khẳng định cảm thấy nam nhân này là tốt nhất, đáng tiếc nàng là nữ thứ, người bị nam chính ngược đến chết đi sống lại.

Cho nên nàng sẽ không tranh sủng, chẳng những không cần tranh, còn muốn Mạch Ngọc Hầu chán ghét nàng, chán ghét đến chết. Mạch Ngọc Hầu càng chán ghét nàng, tỷ lệ sống sót của nàng càng cao.

Còn mặt thì sao, nàng phải thử nghiệm xem sao, vạn nhất nếu thành công, ít nhất có thể bảo vệ nửa cái mạng của nàng.

Nhưng Mục Túc đi một canh giờ đều không có trở về. Một mình Quý Mạn ngồi chờ ở trong phòng, mắt thấy trời đã tối, bên ngoài đều không có động tĩnh gì.

Ngồi không yên, Quý Mạn mở cửa đi ra ngoài hai bước, ngẫm lại quy củ của hầu phủ, hình như là cấm người không thể ra ngoài, nếu không sẽ xử trí bằng gia pháp.

Nhưng mà hiện tại nàng chỉ có một mình, không ai giúp, nếu Mục Túc xảy ra chuyện gì, nàng mới chân chính là xong đời. Mặc kệ cái khác, trước hết phải đem người tìm trở về, tốt nhất không kinh động người trên.

Nghĩ như vậy, Quý Mạn liền áp vào chân tường chuồn ra ngoài Tư Quá Các. Đáng tiếc nàng không biết đường, rẽ ngang rẽ dọc, gặp được người còn không dám hỏi, lén lút mà đi rồi hồi lâu, cuối cùng bị lạc đường.

Trước mặt là một sân viện thoạt nhìn không tồi, Quý Mạn đứng cạnh đống củi ở hậu viện, nghĩ hay là tìm cớ hỏi một chút Tiền tổng quản ở nơi nào, nhờ hắn đi tìm người, đi lại cũng tốt hơn so với một người là nàng.

Nhưng mà mới vừa tính toán trèo tường rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân hỗn độn, sắc trời tối đen, đèn đuốc đều sáng rực lên. Một gia nô cầm đầu thấy nàng ở hậu viện, hô to một tiếng: “Ở chỗ này!”