Chương 13

Người ta đều nói để tay lên ngực nằm sấp lúc ngủ, dễ dàng bị ác mộng, Quý Mạn làm theo, sau đó ở trong mộng quả nhiên liền lại thấy Nhϊếp Tang Du.

Nàng lớn lên kỳ thật rất đẹp, nhưng oán niệm giữa hai lông mày quá nặng, làm người khác nhìn không thấy thoải mái. Ở cảnh hư vô trong mơ, Nhϊếp Tang Du, một thân màu trắng váy dài, không ngừng khóc lóc, tiếng khóc dài lâu lại cuồng loạn.

Quý Mạn đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, mới đi ra phía trước đưa cho nàng một chiếc khăn tay: “Không ai nghe thấy đâu, ngươi khóc đến mù cũng vô dụng.”

Nhϊếp Tang Du không nghe, vẫn khóc đến kinh thiên động địa. Tay chỉ chỉ về phía trước, trong không trung xuất hiện một màn nước, trên màn ảnh có luồng sáng chảy ra. Quý Mạn quay đầu lại nhìn, liền thấy một ít chuyện cũ.

Nhϊếp Tang Du, một thân đỏ thẫm hỉ phục, được Mạch Ngọc Hầu đón vào cửa, trên mặt Mạch Ngọc Hầu mang theo nhàn nhạt ý cười, dắt tay nàng bước qua ngạch cửa của hầu phủ, Nhϊếp Tang Du ở phía sau khăn voan vui mừng đến rơi lệ. Động phòng hoa chúc, một đêm hoan hảo, nhưng khi trời vừa sáng sớm Mạch Ngọc Hầu lại vì một việc của nha đầu thông phòng mà đi ra ngoài.

Nhϊếp Tang Du tỉnh lại, không thấy phu quân, sai Mục Túc đi hỏi thăm mới biết được, Mạch Ngọc Hầu lo cho một nha đầu thông phòng bị rơi xuống nước, hắn vội vàng chạy đến xem người đó.

Chính thất phu nhân, làm sao có thể nhịn xuống chuyện như vậy, Nhϊếp Tang Du lại là người có tính tình nóng nảy, nhân lúc Mạch Ngọc Hầu không có ở trong phủ, liền trục xuất tất cả nha đầu thông phòng ra khỏi phủ, một người cũng không lưu.

Ánh mắt của Ninh Ngọc Hiên xem nàng chính là từ đây bắt đầu thay đổi, về sau khi ở cùng nàng trong phòng, cứ vào phòng là đốt huân hương, tắt đèn rồi ngủ luôn.

Màn ảnh thay đổi, Mạch Ngọc Hầu lại đón Tề Tư Lăng vào phủ. Con người đoan trang hào phóng, trên dưới xu nịnh, rất là tốt tính. Từ khi nàng tới, Mạch Ngọc Hầu cũng không đi tới chỗ của Nhϊếp Tang Du nữa. Mỗi đêm dầu hết đèn tắt, chờ người không tới, Nhϊếp Tang Du nghe người khác nói rằng dung nhan của Lăng di nương rất mị người, vì thế tùy tiện tới cửa, muốn hủy mặt của Tề Tư Lăng.

Quý Mạn đỡ trán, Nhϊếp Tang Du có phải ngốc hay không a, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ kỹ, hoàn toàn là nghe người ta kích động, còn tận lực làm đao cho người ta đi gϊếŧ người a.

Trách không được nàng chỉ đứng ở bên cạnh đống củi thôi mà Mạch Ngọc Hầu hoài nghi nàng phóng hỏa. Nữ nhân này thật là điên lên cái gì cũng có thể làm.

Mạch Ngọc Hầu tới kịp, chặn đứng động tác của Nhϊếp Tang Du, sự chán ghét trong mắt càng thêm sâu. Xuân đi thu tới, Mạch Ngọc Hầu đều không có đến gặp nàng. Nhϊếp Tang Du ở tại Tường Vi Viên quạnh quẽ, mỗi đêm đều khóc thút thít, lại không chiếm được nửa phần thương hại của hắn.

Sau lại, Thiên Liên Tuyết cùng Liễu Hàn Vân cũng nhập phủ, trong mắt hắn không còn có vị trí của nàng, Nhϊếp Tang Du học cách ôn nhu, học cách ngoan ngoãn ngồi thêu áo choàng khăn tay cho hắn, học cách không sảo không nháo, nhưng rốt cuộc vẫn không thể khiến người nọ quay đầu lại. Vì thế nàng bực, nàng hận, nuốt thuốc độc tự sát, lại bị người cứu trở về.

“Yêu không được, hận không thể, cầu cũng không được, chẳng lẽ đến chết cũng chết không được sao?” Nàng khóc lóc hỏi.

Trong lòng Quý Mạn khẽ động. Lúc này Nhϊếp Tang Du thực sự tuyệt vọng, chỉ vì nam nhân không yêu mình, thế mà muốn từ bỏ mạng của chính mình.

Mạch Ngọc Hầu phong lưu đa tình, di nương thị thϊếp đầy một viện, nhưng trước nay không yêu ai thiệt tình. Nhϊếp Tang Du nghe Nhϊếp Quý Phi khuyên bảo như vậy, cũng hoãn lại, cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội.

Quý Mạn cảm thấy bội phục nàng, Cho dù nàng chết, Mạch Ngọc Hầu đều không có cảm xúc, thế nhưng còn cảm thấy hắn có thể sẽ yêu nàng?

Vì thế Nhϊếp Tang Du bình phục, lòng tràn đầy vui mừng mà tiếp tục bồi ở bên người Mạch Ngọc Hầu, thẳng đến lại xuất hiện Ôn Uyển.

Nếu chết là tuyệt vọng, thì tâm tình muốn chết đều không có cảm giác, lại là cái gì đâu? Nhϊếp Tang Du ngăn ở cửa, một đôi mắt quật cường mà nhìn Mạch Ngọc Hầu, liều chết không cho hắn đi ra cửa hạ sính lễ.

Mạch Ngọc Hầu giơ tay đẩy nàng ra, cưỡi ngựa mà đi. Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo một đường, lại vẫn không ngăn được, một thân chật vật, khóc lóc chạy vào hoàng cung, hy vọng Nhϊếp Quý Phi có thể giúp nàng ngăn cản lại.

Đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt chật vật mà xông vào hoàng cung, làm Đế vương tức giận, Nhϊếp Tang Du không những không tới kịp ngăn lại Mạch Ngọc Hầu, mà bản thân cũng bị trách cứ, bị tước mất vị trí chính thất.

Quý Mạn xem đến thổn thức, cách làm này của Nhϊếp Tang Du ở thời cổ đại mà nói, thật đúng là người đàn bà đanh đá, không có phong thái của chính thất. Nàng hoàn toàn không ý thức được người mình được gả cho chính là Hầu gia, một người chú định sẽ có tam thê tứ thϊếp, thế mà còn giống như đứa bé gái, độc chiếm đồ vật của mình, không chịu buông tay.

Nhưng Quý Mạn chỉ thở dài, quay đầu nhìn Nhϊếp Tang Du đứng ở bên cạnh, muốn khóc cũng khóc không xong. Nàng là quá yêu Mạch Ngọc Hầu, mới có thể bất chấp tất cả như vậy đi. Mà cũng không giống như nữ thứ tàn nhẫn độc ác được viết trong tiểu thuyết, chỉ là dễ dàng bị người lợi dụng, bị người kích động, cứ có việc gì liên quan đến Mạch Ngọc Hầu, cả người liền không bình tĩnh.

“Cho ta xem những cái này là muốn nói với ta cái gì?” Quý Mạn nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi có tâm nguyện chưa xong, có phải hay không cũng nên nói cho ta, để cho ta có thể giúp ngươi hoàn thành.”

Nhϊếp Tang Du ngẩng đầu, nhìn nàng với một đôi mắt đỏ hoe, lại chỉ vào màn nước.

Hình ảnh vừa biến đổi, Mạch Ngọc Hầu ôn nhu mà ngồi ở bên trong đình hóng gió, trên mặt Nhϊếp Tang Du mang theo ý cười, duỗi tay giúp hắn khoác thêm áo choàng. Mạch Ngọc Hầu ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Quý Mạn rùng mình, cái này tuyệt đối là hình ảnh mà Nhϊếp Tang Du tưởng tượng ra!

“Ngươi muốn hắn yêu ngươi?” Khóe miệng giật giật, Quý Mạn quyết đoán lắc đầu: “Không có khả năng!”