Chương 4

Trà nóng đổ lên người tân phu nhân, tay của Quý Mạn cũng bị phỏng, không biết là ai ở bên cạnh hét lên một tiếng, toàn bộ đại đường đột nhiên liền rối loạn.

Mạch Ngọc Hầu nhăn chặt mi, đứng dậy lại đây đem nàng xốc lên, kéo Ôn Uyển tới vỗ vỗ nước trà trên người nàng, thấp giọng vội hỏi: “Có nóng không?”

Ôn Uyển giống như bị hoảng sợ, phục hồi tinh thần, lại nhìn tình huống có chút loạn, nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, đây là ngoài ý muốn, không cần căng thẳng như vậy, không phải chỉ là một ly trà thôi sao? Áo choàng của ta thật dày đâu.”

Quý Mạn nắm tay đứng ở một bên, nghĩ thầm này thật là ta không hại người nhưng người lại muốn hại ta, nàng êm đẹp chẳng làm cái gì, đầu gối làm sao lại đau?

Liếc nhìn mấy phụ nhân bên cạnh, trên mặt mỗi người đều là căng thẳng, cố gắng bình tĩnh, căn bản nhìn không ra vừa mới rồi là ai động tay chân, động tay chân như thế nào. Quý Mạn cảm thấy, nàng thật sự xem nhẹ trí tuệ của người cổ đại.

Vì bên trong có nhiều khách quý, Mạch Ngọc Hầu cũng không tiện phát hỏa, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Mạn một cái, làm hỉ nương đem tân phu nhân đỡ vào động phòng.

Quý Mạn căng da đầu mà đứng, không cần nghĩ cũng biết, Mạch Ngọc Hầu về sau nhất định sẽ tính sổ. Nàng đều thành thành thật thật sửa lại tính tình của Nhϊếp Tang Du, cốt truyện không giống nhau, như thế nào kết quả vẫn là giống nhau, Nhϊếp Tang Du vẫn tiếp tục bị nhốt lại.

Thở dài, tới đâu hay tới đó, dưới tình huống ở không cũng trúng đạn, nàng vẫn là thả lỏng một chút đi, dù sao thì co hay duỗi đầu đều dính đao cả thôi.

Lễ nghi kết thúc, di nương thị thϊếp các phòng đều được nha hoàn đỡ về phòng. Quý Mạn trước ánh mắt của mọi người, nở một nụ cười, dựa vào tay của Mục Túc, hướng trở về Tư Quá Các.

“Chủ tử…” Mục Túc ở bên ngoài cũng nghe được không ít động tĩnh, có chút lo lắng mà gọi nàng một tiếng, lại không dám nói cái gì.

Quý Mạn nghiêng đầu, cười cười với nàng: “Yên tâm đi, không có gì to tát cả. Nhà mẹ đẻ của ta tốt xấu gì đều có sức nặng, làm thị thϊếp đã là thấp lắm rồi, hắn cùng lắm giam cầm cấm đoán ta thôi, sẽ không làm gì ta đâu.”

Nhà mẹ đẻ của Nhϊếp Tang Du rất lợi hại, phụ thân là tam phẩm tướng quân, cô cô là quý phi, còn có đương ngự sử đại phu thúc bá cùng Trung thư lang là ca ca. Cũng chính bởi vì xuất thân như vậy, Mạch Ngọc Hầu mới vẫn luôn chịu đựng những hành động của Nhϊếp Tang Du, cho đến gần đây, bởi vì chuyện Mạch Ngọc Hầu muốn cưới Ôn Uyển, Nhϊếp Tang Du tự mình tìm đường chết, xông vào hoàng cung làm ầm ĩ, làm hoàng đế giận mắng, kéo theo quý phi cũng bị thất sủng một tháng, mới bị Mạch Ngọc Hầu biếm thành thị thϊếp.

Quý Mạn cảm thấy Mạch Ngọc Hầu là người đàn ông phụ tình điển hình, lúc trước Nhϊếp Tang Du được gả cho hắn, cũng là cưới hỏi đàng hoàng. Bị hắn làm tức giận đến mất thể thống, lại bị người đoạt đi vị trí chính thê, Mạch Ngọc Hầu sợ là ở trong tối cảm thấy rất sảng khoái.

Nhìn người ngươi yêu như thế nào đi, không thể xem bề ngoài của nam nhân! Quý Mạn ở trong lòng giáo huấn Nhϊếp Tang Du, cũng không biết nàng có thể nghe thấy hay không.

“Mục Túc, cơm chiều là cái gì?” Ở trong phòng một chốc lát, xem sắc trời tối, Quý Mạn xoa bụng hỏi.

Mục Túc ngồi xổm ở cửa, nghe vậy nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ vừa mới đi phòng bếp hỏi qua, Hầu gia nói… Nói hôm nay trong phủ có hỉ sự, có thể thêm đồ ăn, nhưng là Tư Quá Các không có cơm chiều… Chủ tử phải tiếp tục ở Tư Quá Các một tháng, thức ăn… Thức ăn giống với của bọn nô tỳ.”

Thanh âm càng nói càng nhỏ, Mục Túc nói đến sắp phát khóc, thân mình đều không ngừng run rẩy. Quý Mạn nhìn, nhịn không được nghĩ, Nhϊếp Tang Du thường xuyên ngược đãi nha hoàn hay như thế nào? Làm sao lại đem người dọa thành cái dạng này.

“Kết hôn đều thưởng kẹo mừng đâu, hắn đến cơm đều không cho, thật là keo kiệt.” Nói thầm một tiếng, Quý Mạn nhéo nhéo Mục Túc bả vai: “Đừng run, ta không đánh ngươi. Không có cơm chiều thì không có cơm chiều đi, tạm chấp nhận vậy, ngày mai sớm một chút giúp ta lấy cơm sáng là được, ta không kén ăn.”

Mục Túc hoảng sợ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, gật đầu lên tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mạch Ngọc Hầu không hỏi một tiếng sao lại thế này liền tiếp tục giam cầm nàng, nghĩ cũng là chán ghét Nhϊếp Tang Du đến tận trong xương cốt. Quý Mạn cũng chẳng thèm so đo, nàng không có khả năng ở trong vòng một ngày thay đổi cái nhìn của mọi người, chỉ có thể từ từ làm.

“Nàng nói như thế nào?” Mạch Ngọc Hầu đứng ở bên ngoài phòng tân hôn, hỏi Liễu ma ma bên cạnh.

Liễu ma ma kỳ quái nói: “Tang chủ tử không khóc không nháo, chỉ là nói một câu Hầu gia keo kiệt, không cho cơm ăn, sau đó liền nghỉ ngơi.”

Ninh Ngọc Hiên nhướng mày, suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu nói: “Tiếp tục nhìn nàng đi.”

“Vâng.”

Nhϊếp Tang Du có kỳ quái cũng không làm hắn thấy hứng thú, hôm nay ngày đại hỉ của hắn và Ôn Uyển đâu. Sau hôm nay, hắn tất nhiên sẽ không cho phép bất kỳ ai trong phủ tùy ý khi dễ Ôn Uyển.

Đêm khuya tĩnh lặng, Quý Mạn đói đến ngủ không được, lăn qua lộn lại hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy lay tỉnh Mục Túc đang ngủ ở gian ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”

Mục Túc đại khái là buồn ngủ cực kỳ, mơ mơ màng màng chỉ hướng cho nàng, rồi lại trở về tiếp tục ngủ.

Quý Mạn lén lút mở ra cửa phòng nhìn nhìn, bên ngoài không có ai, cấm đoán toàn dựa tự giác, cũng sẽ không có người nhìn nàng… Đi?

Rón ra rón rén mà đi ra ngoài, hướng về phía Mục Túc chỉ đi một thời gian, ở phía trước ngoại trừ nhà ở chính là hoa viên, căn bản phân không rõ nơi nào là phòng bếp. Tìm nửa canh giờ, mới rốt cuộc thấy một cái bảng hiệu, mặt trên viết Mỹ Thực Hiên. Đôi mắt Quý Mạn tỏa sáng, nhìn cửa khóa, quyết đoán lựa chọn trèo tường.