Chương 7

Thêu thùa thời cổ đại thật là một môn nghệ thuật cực cao, chỉ một mẫu uyên ương nho nhỏ, thế nhưng phải thêu năm tầng. Tuy rằng là kỹ thuật của Nhϊếp Tang Du, nhưng Quý Mạn cũng cảm thấy rất mệt, thêu hai chiếc khăn tay cũng đã đầu váng mắt hoa, ngẩng đầu vừa thấy bên ngoài, đã là gần giữa trưa.

Quả nhiên bụng thầm thì kêu, Mục Túc lại còn chưa có trở về. Quý Mạn buông khung thêu đứng ở cửa trong chốc lát, hương thơm của đồ ăn từ phòng bếp đều đã thổi tới.

Nàng nhường cơm sáng cho Mục Túc ăn, so với gà con Nhϊếp Tang Du này, Mục Túc gầy đến đáng thương, hoàn toàn không giống nha hoàn từ gia đình giàu có mang tới. Không biết là trước đây gầy như vậy, hay là do một hai tháng nay bị đói.

“Chủ tử…” Mục Túc rốt cuộc đã trở lại, vừa bước vào cửa viện đã thấy Quý Mạn đứng ở cửa, không sợ nàng như mấy ngày hôm trước, chỉ là quy quy củ củ mà đưa hộp đồ ăn lại đây: “Nô tỳ lấy cơm trưa về rồi đây.”

Quý Mạn cười cười, ngồi trở lại bên cạnh bàn, Mục Túc vừa lấy đồ ăn ra vừa nói: “Nô tỳ hình như lại đến muộn, chờ ở cửa phòng bếp một hồi lâu, Triệu đại nương cũng không cho nô tỳ vào. Lúc đi vào thì cũng chỉ thừa có từng này thôi.”

Một chén cơm trắng, một đống rau xanh, một đống cây đậu cô-ve, thậm chí ít thịt vụn cũng không thấy. Quý Mạn hơi hơi nhướng mày: “Hầu phủ nghèo như thế này rồi sao?”

Mục Túc cũng không uể oải lắm, xoay người đi đóng cửa lại, thật cẩn thận mà từ trong ngăn tủ dưới giường lấy ra một bao đồ.

“Nô tỳ biết nếu không có thịt thì chủ tử không chịu ăn cơm, gà ngày hôm qua nô tỳ chỉ ăn một nửa nên vẫn còn dư lại, một chút cũng chưa chạm vào, sạch sẽ, nghĩ hôm nay chủ tử còn có thể ăn chút thịt.”

Đôi mắt của tiểu nha đầu sáng ngời, cầm gà lá sen, cẩn thận mở ra, nhưng làm sao phát hiện được lá sen đã thủng một lỗ lớn.

Một con chuột nhảy ra khỏi con gà bọc lá sen, kêu chi chi hai tiếng rồi chạy theo tay của Mục Túc, nhảy xuống, rồi chui vào ngăn tủ dưới gầm giường.

“A ——” Mục Túc sợ tới mức thét chói tai, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ném gà lá sen rồi nhảy sang một bên, trên mặt đầy hoảng sợ, thân mình không ngừng run lên.

Gà lá sen bị chuột gặm chỉ còn lại nửa bộ xương, Quý Mạn nhìn, thở dài một tiếng. Nhϊếp Tang Du này cũng thật là quá thảm.

“Làm sao lại có chuột…” Mục Túc áp vào vách tường, nghĩ mà sợ, nhìn gà lá sen trên mặt đất, đau lòng đến độ muốn khóc ra tới.

Nhưng Quý Mạn thật ra không sợ cái này, hồi ở tầng hầm khi ra bắc, gián hay chuột, có cái gì mà chưa thấy qua.

Nàng đứng lên, nhặt bọc gà lá sen, nhét trở lại ngăn tủ dưới gầm giường một lần nữa để phi tang, sau đó ngồi trước hai đĩa thức ăn chay, bất đắc dĩ nói: “Ăn trước đi, có còn hơn không. Lát nữa, ngươi mang khăn ta thêu được cho Liễu ma ma, nói cho nàng ta muốn ăn cơm chiều.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Mục Túc thấy ngăn tủ được khép lại, mới thả lỏng một chút, ngượng ngùng đứng bên cạnh Quý Mạn.

Quý Mạn ăn một nửa,để lại một nửa cho Mục Túc, thuận tiện hỏi một câu: “Hiện tại trong phủ ai là quản sự?”

Mục Túc vừa ăn vừa đáp: “Tiền quản gia là quản sự.”

“Không.” Nhϊếp Tang Du lắc đầu: “Ta muốn hỏi ai là người quản lý chi phí ăn mặc của các di nương, thị thϊếp ở hậu viện?”

Mục Túc nói: “Trước kia là Lăng chủ tử, hiện tại tân phu nhân đã tới, hẳn là tân phu nhân.”

Khi Nhϊếp Tang Du là hầu phu nhân, Hầu gia ngại nàng không đủ ổn trọng, đã giao quyền to trong phủ cho Tề Tư Lăng đoan trang hiền huệ. Trong truyện không miêu tả cụ thể cuộc sống của các di nương, thị thϊếp như thế nào, hơn nữa hiện tại nàng không thể ra cửa, cho nên cũng không tự mình làm gì được.

Suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt của Quý Mạn dừng ở quần áo trang sức của Nhϊếp Tang Du.

“Mục Túc, có muốn ăn ngon không?” Quý Mạn cười tủm tỉm hỏi.

Mục Túc nghi hoặc nhìn nàng, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Chủ tử muốn làm cái gì?”

Quý Mạn ngoắc ngoắc tay với nàng, Mục Túc ghé tai nghe nàng nói, sắc mặt khẽ biến đổi: “Chủ tử, đây… Đây đều là đồ ngài thích nhất…”

“Hiện tại chủ tử của ngươi thích nhất là thịt.” Quý Mạn vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Nếu người ta còn sống thì sẽ có tất cả, ta đã nghĩ thông suốt rồi, không tranh đoạt với các nàng làm gì, nhưng ít nhất phải làm chúng ta được ăn cơm no có phải không?”

Mục Túc trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.

Hầu phủ có chuyên môn đại phu, Mục Túc vừa vặn quen một trong số đó, một đại phu trẻ tuổi họ Lý. Khi Quý Mạn hỏi nàng mối quan hệ của hai người, Mục Túc chỉ cuống quít trả lời, giữa bọn họ không có chuyện gì, chỉ là bằng hữu.

Vội vã giải thích như vậy, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng, Quý Mạn liền hiểu ra, cũng không nghĩ làm nàng khó xử. Chỉ cần có cách nào đó để bán một số quần áo và trang sức của Nhϊếp Tang Du là được.

Vì thế vào buổi chiều, Quý Mạn liền nằm ở trên giường giả bệnh, Mục Túc đi bẩm báo Liễu ma ma, nhờ nàng tìm Lý đại phu tới xem.

Vị trí của thị thϊếp thấp kém, cũng không có tư cách mời lão đại phu. Liễu ma ma thấy Mục Túc giao lên khăn tay đã thêu đẹp, cũng liền không khó xử, giúp các nàng đi gọi người.

“Những việc như sinh bệnh, bẩm báo bản hầu làm cái gì?” Mạch Ngọc Hầu dựa vào cạnh cửa, nhìn Liễu ma ma, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần nàng không giở thủ đoạn hại người khác, chuyện khác đều không cần bẩm báo cho bản hầu.”

“Nô tỳ lỗ mãng.” Liễu ma ma hành lễ, định lui ra.

“Từ từ.” Ninh Ngọc Hiên nhớ tới một chuyện nhỏ, mở miệng gọi lại nàng.