Chương 70

Sáng hôm sau, công chúa đi một đêm không về nhưng trong cung cũng không xuất hiện một chút tin tức nào. Trọng thần trong triều cũng không biết việc này, phi tần trong cung cũng không nhe thấy, hiển nhiên là Hoàng đế cố ý che giấu mọi thông tin. Có lẽ Hoàng đế không muốn để người khác biết chuyện, từ mấy vị vương gia cho tới tất cả quan viên. Những việc làm của điện hạ nàng đều biết rõ, không có việc gì có thể khiến cho Hoàng đế phải giận dữ đến mức cấm túc như thế. Vậy thì, mâu thuẫn chắc chắn không nằm ở chính sự. Nếu không phải liên quan đến chính sự mà để cho Hoàng đế phải cẩn thận phong tỏa tin tức như vậy, chỉ có thể là hôn sự của điện hạ.

Hôn sự của nữ tử liên quan đến cả đời, cũng liên quan tới danh tiết của nàng nên đương nhiên là không thể truyền ra ngoài. Hoàng đế luôn luôn quan tâm công chúa nên mới ém chuyện này xuống.

Điện hạ năm nay đã mười tám, hôn sự đã rất gấp rồi. Nhưng trước nay, Hoàng đế cũng không ép buộc điện hạ như vậy, không thể vô duyên vô cớ mà làm khó dễ đến mức cãi nhau với điện hạ. Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó.

Vệ Tú rối rắm trong lòng, trong một lúc cũng không nghĩ ra được cái gì. Trước khi nàng vào kinh, vốn đã có chuẩn bị sẵn, thế cục này coi như có thể nắm trong tay. Nhưng trong kinh thành có rất nhiều thế lực, cũng có nhiều phe phái, tình thế rắc rối phức tạp, có những chỗ nàng không thể nào nắm chắc được, chỉ có thể tùy tình huống mà xem xét, suy đoán chuyện đã phát sinh trong cung.

Có chuyện gì có thể khiến cho điện hạ không để ý thân phận, tôn ti mà chống đối Hoàng đế?

Điện hạ không phải là người dễ xúc động, cũng không phải dạng được sủng ái mà kiêu căng, lỗ mãng. Mà ngược lại, nàng là người cực kì linh hoạt, biết làm sao để né tránh mũi nhọn. Nếu ý kiến của nàng và Hoàng đế trái ngược nhau thì điện hạ sẽ nhượng bộ trước, rồi sau đó mới tìm cách xoay chuyển chứ không trực diện tranh luận với Hoàng đế.

Cho dù là vì hôn sự, Hoàng đế có không quan tâm mà ép buộc một người cho công chúa, thì cũng không phải là không có cách cứu vãn. Điện hạ hoàn toàn có thể đồng ý trước rồi từ từ thuyết phục Hoàng đế sau, hoặc tìm phương pháp khác.

Một khi đã vậy, tại sao điện hạ lại chống đối Hoàng đế, khiến cho ngài ấy tức giận đến mức bị giam lỏng ở Hàm Quang điện?

Chẳng lẽ…

Vệ Tú đột nhiên nghĩ tới. Những tin tức thăm dò được là giả, căn bản là điện hạ không có xung đột với Hoàng đế, cũng không bị Hoàng đế giam lỏng ở Hàm Quang điện! Mà là Hoàng đế cố ý muốn giữ người lại trong cung, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, để có thể tiến hành bước tiếp theo. Nếu như thế, việc này nhất định là có liên quan mật thiết tới điện hạ!

Trong cung ngoài cung đều vẫn như bình thường, nhìn thì rất yên ổn nhưng bên dưới lại che giấu nguy cơ hung hiểm.

Vệ Tú làm việc vốn không thích mạo hiểm, vì kẻ địch của nàng quá mạnh. Trước khi đạt thành mục đích, nàng vẫn muốn sống cho tốt. Nhưng lần này là liên quan tới công chúa, nàng không thể không vào hang cọp một lần.

Trường sử thấy nàng mở mắt thì ánh mắt đã sáng rõ, lập tức hỏi.

“Tiên sinh có biện pháp gì sao?”

“Ta muốn tiến cung diện thánh, mong đại nhân sắp xếp.”

Trường sử giật mình. Lúc này tình thế không rõ ràng, tùy tiện vào cung có thể biết được tin chính xác nhưng như vậy chính là đưa bản thân vào miệng cọp rồi. Thấy sắc mặt Vệ Tú vẫn tự nhiên, cũng đã bảo nữ tì bên cạnh chuẩn bị áo choàng để nàng ra ngoài, Trường sử cắn răng nhận lệnh.

“Hạ quan sẽ đi sắp xếp.” Nói cho cùng thì hắn là người của công chúa, chỉ cần có lợi cho công chúa thì người khác có ra sao cũng không phải chuyện của hắn.

Trường sử lập tức đứng dậy đi ra ngoài an bài mọi chuyện. Hắn làm việc ổn trọng, chỉ trong nửa canh giờ đã có thể chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.

Xe ngựa của phủ công chúa muốn vào cung cũng không phải việc gì khó. Vệ Tú ngồi trong xe, suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, đến cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng cố gắng nhớ tới, cẩn thận suy nghĩ làm sao để ứng đối với Hoàng đế.

Lúc nàng tới nơi thì Hoàng đế đang xem tấu chương gửi về từ biên cảnh, có thái giám vào báo là Vệ Tú đang ở ngoài cung cầu kiến.

Hoàng đế giật mình, tay cầm bút có chút run lên, trên trang giấy màu trắng như tuyết kia rơi xuống một giọt mực màu đỏ đậm.

“Tới nhanh vậy?” Hoàng đế lẩm bẩm một câu rồi quay nhìn Đậu Hồi, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó hiểu.

“Này… thời gian có bao lâu đâu?” Đậu Hồi cũng giật mình khinh ngạc, sững sờ lên tiếng.

Phủ công chúa có người vào cung dọ thám tin tức, Hoàng đế cũng biết rõ. Theo suy nghĩ của ngài thì ít nhất cũng phải qua năm ba ngày nữa, người ở phủ công chúa mới thấy kì lạ, sau đó là liên hệ các vương công đại thần cầu viện. Khi thấy là không có kết quả gì thì Vệ Tú mới ra mặt.

Kết quả, người nên xuất hiện cuối cùng vậy mà chỉ mới một đêm đã chạy tới. Hoàng đế bất giác cảm thấy trở tay không kịp.

Hai người nhìn nhau trong chốt lát, Đậu Hồi suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

“Người tới thật là nhanh, có lẽ là Vệ tiên sinh cảm thấy lo lắng nên không thể ngồi yên. Xem ra người này đối với điện hạ cũng rất … ” Lời còn chưa nói xong thì ông đã nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hoàng đế, Đậu Hồi vội cười lấy lòng, cũng lập tức sửa miệng. “Bệ hạ anh minh cơ trí, đâu cần thần ở đây ba hoa lắm miệng, thật là đáng chết.”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, chẳng những không có hòa hoãn lại mà ánh mắt càng thâm trầm hơn, gật đầu lên tiếng.

“Tuyên.”

Lời tuyên triệu này, ngài tùy ý nói một tiếng mà lại được truyền ra từng tầng từng tầng một, tiếng vọng lại như từng cơn sóng vỗ. Trong cung cấm nghiêm trang cẩn mật, cũng có thể thấy được một phần sự tôn quý của hoàng thất.

Vệ Tú chỉnh trang quần áo rồi theo chân thái giám tiến vào trong.

Tuyên Đức điện vẫn rộng lớn, tráng lệ, huy hoàng nhưng không khí trong đại điện lại trầm lặng, lạnh lẽo như đao quang kiếm ảnh.

Hoàng đế vẫn mang vẻ coi trọng hiền tài, không để cho Vệ Tú cúi người vái lạy thì đã nói.

“Vệ tiên sinh không cần đa lễ.” Ngài vừa nói vừa làm như muốn đưa tay đỡ lấy.

Vệ Tú vẫn cung kính hành lễ, rồi mới ngồi thẳng lên.

Hoàng đế cười lớn nhìn nàng, giống như khi công chúa còn chưa bị giam lỏng trong cung. Vệ Tú đến lần này cũng giống như là một bằng hữu đến bái phỏng mà thôi. Đợi cung nữ dâng trà lên xong thì Hoàng đế mới lên tiếng mời rất thịnh tình.

“Trà này là do hoàng trưởng tôn đưa tới, tiên sinh nếm thử xem.”

Vệ Tú cầm chung trà lên, chậm rãi mở nắp, gạt đi lá trà rồi nhấp một ngụm nhỏ, tỉ mỉ thưởng thức một chút mới lên tiếng.

“Trà này màu xanh trong, vị ngọt thuần, thương thơm như hoa lan, hương vị thật sự sâu đậm, là trà ngon hiếm có.”

Thấy nàng vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt Hoàng đế trở nên thâm sâu, nguy hiểm hơn. Nhưng tới khi Vệ Tú đặt chung trà xuống, ngẩng đầu thì ngài lại mỉm cười, dáng vẻ rất là bình dị, gần gũi.

Trong lòng Vệ Tú hơi ngưng trọng, lên tiếng thăm dò một chút.

“Không giấu bệ hạ, Tú hôm nay tới đây là vì công chúa.”

Hoàng đế hiện ra vẻ hơi giật mình rồi lập tức thay đổi thành buồn bã và giận dữ nhưng trên mặt vẫn cố găng duy trì bình thản, giống như là Bộc Dương đã làm cho ngài cực kì thất vọng không thể che giấu được. Vệ Tú giống như là đang tùy ý ngồi yên nơi đó nhưng thật sự là đang tập trung quan sát sắc mặt của Hoàng đế để tùy cơ ứng biến.

“Vệ tiên sinh không đến thì trẫm cũng định mời tiên sinh tới một chuyến.” Hoàng đế cười, làm như tùy ý lên tiếng. “Bộc Dương sẽ tạm thời ở lại trong cung không ra ngoài, mấy ngày nữa trẫm sẽ cho người tiếp quản công chúa phủ, sợ là tiên sinh phải rời phủ tới nơi khác ở.”

Nghe Hoàng đế có ý muốn giam lỏng Bộc Dương lại trong cung, trong lòng Vệ Tú lập tức trầm xuống nhưng nàng cố gắng bình tĩnh lại để suy nghĩ. Đầu tiên là Hoàng đế thả ra tin tức công chúa chống đối mình đến mức bị giam lỏng để làm rối mọi người trong phủ công chúa. Tiếp theo khi nàng xin yết kiến lại ám chỉ rõ ràng công chúa bị giam lỏng, muốn nàng dọn đi chỗ khác. Chẳng lẽ nguyên nhân Hoàng đế bày ra đủ chuyện như vậy là vì nàng.

Vệ Tú vẫn không thể hiện ra sơ sót gì, có ý muốn thử thăm dò một bước nữa, nên lên tiếng hỏi.

“Công chúa đã làm gì chọc giận bệ hạ vậy?”

Nụ cười của Hoàng đế có hơi hạ xuống, giọng nói cũng mang theo hai phần lạnh lùng.

“Giữa hai cha con trẫm có chuyện ngăn cách.” Ngài nói tới đây thì dừng lại, dường như không có ý muốn nói thêm mà chuyển hướng qua Vệ Tú. “Vệ tiên sinh có nhà ở kinh thành không? Mà chỗ hoàng trưởng tôn còn thiếu một vị trí tây tịch(1), Vệ tiên sinh nếu đồng ý qua đó thì không còn gì tốt hơn.”

(1)tây tịch: Chỗ ngồi về phía Tây, tức chỗ ngồi của người khách, đối diện với người chủ nhà. Ý của Hoàng đế là muốn Vệ Tú trở thành môn khách trong phủ Tiêu Đức Văn, coi như là đầu quân cho hoàng trưởng tôn.

Hoàng trưởng tôn Tiêu Đức Văn, mấy ngày gần đây được Hoàng đế coi trọng, cứ chừng mười ngày sẽ triệu vào cung hỏi qua việc học hành. Nó hiện tại đang ở tuổi vui chơi, học tập mà lại mất phụ thân sớm, trong ngoài cung đều nghĩ là Hoàng đế muốn chiếu cố hoàng trưởng tôn mồ côi mà thôi nên cũng không để trong lòng.

Nhưng hoàng trưởng tôn cũng sẽ trưởng thành, có thể vào triều tham chính nếu được Hoàng đế chú ý, sau này có thể nắm đại quyền trong tay. Nếu nàng trở thành môn khách trong phủ hoàng trưởng tôn, hình thành quan hệ sư đồ thì hiển nhiên càng có lợi hơn so với ở trong phủ công chúa.

Nếu Vệ Tú quả thật có lòng riêng thì sao có thể không động tâm? Nhất định sẽ lộ ra chân tướng.

Hoàng đế cầm chén trà lên nhưng cũng không uống, chỉ cầm trong tay, khẽ gạt lá trà. Trong ánh mắt nhu hòa của ngài ẩn dấu tâm cơ sắt bén như độc châm. Ngài chăm chú nhìn Vệ Tú, một khi thấy Vệ Tú động tâm thì hôm nay chính là ngày chết của nàng!

Một ẩn sĩ muốn hiến kế cho triều đình mà lại không cần quyền thế, tiền tài thì cực kì khó khống chế, nhưng mà người này lại còn có tư tình với công chúa. Hoàng đế không thể không nghĩ tới việc Vệ Tú cố ý dụ dỗ công chúa để mưu đồ riêng.

Nếu là đại tài thì tất nhiên ngài sẽ hậu đãi. Vệ Tú còn trẻ, có thể giữ lại giúp đỡ tân quân, nhưng nếu đã có mưu đồ riêng thì nên sớm diệt trừ tai họa để tránh để lại mối họa về sau.

Hoàng đế vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giống như một vị thái gia bình thường muốn tìm sư phụ cho cháu của mình. Ngoài cửa điện có bóng đen di động, Hoàng đế đưa mắt nhìn qua một cái rồi lại nhìn tới Vệ Tú đang đưa lưng về phía cửa điện.

Ngoài cửa có hai đội vũ lâm quân chờ lệnh, chỉ đợi Hoàng đế ra lệnh một tiếng là có thể lập tức xông vào, bắt lấy Vệ Tú!

————-

Tác giả có lời muốn nói: để Vệ Tú kêu Hoàng đế phụ hoàng a, nhạc phụ a, ba ba a, linh tinh thì thật khó mà mở miệng.

————–

Tú Tú rất thông minh, trận này cũng sắp qua rồi.

Tình cảm của tiên sinh với công chúa cũng sáng tỏ, chỉ là vẫn còn ngăn cách. Thù sâu như vậy, sau này còn ngược tiếp nữa. Haizzz