Chương 1: Đón

Thiên Khải mùa đông năm thứ 24.

Chiến thần Mộ Sơn năm ngoái đánh thắng trận, tới gần giao thừa, được Thiên Khải đế triệu về kinh.

Ban ngày thượng kinh cực kỳ náo nhiệt, đường phố chen đầy người, đều nghênh đón Mộ tướng quân.

Thẩm Vi kéo áo khoác bạch hồ trên người, bàn tay tái nhợt mảnh khảnh ôm một chuếc lò sưởi tay tinh xảo, cũng đang chờ đón người.

Nàng ho khan một tiếng khiến Hoàng Hậu quay đầu lại xem nàng.

Hoàng Hậu trông hơn 40 tuổi, chỉ có một trai một gái, tức Thái Tử đương triều cùng Lục công chúa mất sớm. Bà là đối xử với mọi người rộng lượng, đặc biệt là đối với con dâu xinh đẹp của mình, càng như con gái ruột.

Hiện giờ Thái Tử mất tích chưa biết sinh tử, bà càng thương yêu Thẩm Vi bệnh nặng.

“Vi Vi, thân thể không khoẻ sao?”

Thẩm Vi bị gió thổi đến đau đầu, từ sau khi Thái Tử mất tích, có lẽ nhớ nhung quá độ, vơ thể nàn ngày một suy yếu, cho tới bây giờ đã khó có thể ra ngoài.

Nếu không phải hôm nay tinh thần tốt hơn, nàng cũng không thể tới cổng thành đón Mộ tướng quân.

“Hồi mẫu hậu, con dâu bị gió thổi, có chút đau đầu.”

Hoàng Hậu vốn định bảo nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng tiếng hian hô càng ngày càng gần làm bà dừng câu chuyện, hai người cùng nhìn về nơi xa.

Trước đám người mênh mông cuồn cuộn, một đại nam tử cưỡi đại mã đi trước.

Người nọ mặc chiến bào tướng quân, tóc dài được kim quan vén gọn, phía sau có ba binh lính đi theo, trong tay nâng một cây trường thương.

Nhiều hơn, Thẩm Vi thấy không rõ.

Nàng nghe bệ hạ cùng tướng quân hàn huyên, lại đón người vào cung.

Tiệc mừng công đã dọn xong, Thẩm Vi mất cơ hội ban nãy, nhất thời không tiện rời bữa tiệc.

Nàng cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, không biết có phải than trong nhà đốt quá vượng không, mặt nàng đỏ ửng bất thường mắt mơ màng xuyên qua vũ cơ thướt tha, đối diện một đôi mắt sắc bén. Chủ nhân cặp mắt kia như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm nàng, như là dã thú tìm được con mồi, chỉ đợi ăn vào bụng.

Thẩm Vi bị cả kinh làm nghiêng chén rượu.

Bên người Thúy Nhi cuống quít tiến lên, nàng nâng tay ra hiệu Thúy Nhi đỡ nàng ra ngoài hít thở không khí.

Nàng đi đến một núi giả, dựa vào núi giả hít thở nặng nề, thỉnh thoảng còn ho khan một tiếng.

Khi nàng cảm thấy đau đớn dị thường, cuống quít kéo tay Thúy Nhi, ý bảo nàng ấy đi lấy thuốc cho mình.

Chén thuốc giữ mạng kia Thúy Nhi luôn mang theo trên người, nàng lấy trong tay áo ra, Thẩm Vi lại ho khan mạnh vài tiếng, máu tươi từ kẽ tay nàng tràn ra, nhỏ giọt xuống áo choàng bạch hồ.