Quyển 1 - Chương 9: Phương cữu gia khó chịu với cao nhân kỹ nữ

"Nơi này chính là nhà của ngươi sao?" Thân mình hơi không thoải mái được Hứa Thừa Tống đỡ xuống xe ngựa, Vân Nương thận trọng hỏi, nàng luôn sợ sẽ nói sai cái gì đó chọc người chê cười.

"Đây là nhà anh vợ ta, hai đứa nhỏ của ta cùng vợ cả đã mất, đang sống tạm ở chỗ này hơn nửa năm, hôm nay để đội thương lái tá túc dỡ hàng ở chỗ này trước, chúng ta cùng nhau gặp các con đi". Nói xong, gương mặt Hứa Thừa Tống tràn đầy vui mừng.

Từ khi biết hắn thương tiếc hài tử của nàng, Vân Nương liền biết hắn chắc chắn là nam nhân thích trẻ con, nhưng nghe đến đây là nhà mẹ đẻ của vợ cả hắn, Vân Nương lại có chút sợ hãi.

"Lão gia, ta..." Nàng muốn nói cho Hứa Thừa Tống rằng nàng không muốn vào đó, nhưng lại cảm thấy chính mình không có cái quyền gì cả, nên đành phải cắn răng theo hắn đi vào.

"Cha, người tới đón chúng con sao" Hai người mới đến được sảnh ngoài trước phòng đãi khách của Phương gia, thì một đôi hài tử như châu ngọc thoạt nhìn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi đi đến, sủng nịch mà vây quanh Hứa Thừa Tống. Đứng ở một bên nhìn ba cha con bọn họ đầy vẻ xấu hổ, Vân Nương khẩn trương mà vò chặt khăn lụa trong tay.

Nhưng bé gái lớn nhất nhanh chóng phát hiện ra Vân Nương, tò mò tiến lên đánh giá nàng: "Cha, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai vậy ạ?"

"Ta..." Ngượng ngùng mà nhìn cô bé trước mặt, Vân Nương cũng không biết nên giới thiệu chính mình ra sao. Lúc này, một người nam nhân phong độ nhẹ nhàng đi ra từ một bên cửa, nam tử cùng Hứa Thừa Tống hàn huyên vài câu xong, thì hắn chán ghét đầy mặt mà nhìn Vân Nương.

Nam nhân này là anh vợ được Hứa Thừa Tống nhắc qua, Phương Nghi Quân, nam nhân cẩn thận đánh giá Vân Nương từ trên xuống dưới, ánh mắt kia phảng phất như đang xem kỹ một món hàng.

Hôm nay, Vân Nương mặc một chiếc váy đỏ thẫm lộ vai với viền ren hoa sen trắng bao quanh, da thịt tuyết trắng kiều nộn vô cùng mịn màng, một đôi ngực trắng nõn no căng cơ hồ muốn xông ra ngoài, đôi mắt đẹp như xuân hạnh, lại nhìn vẻ mặt ửng hồng của nàng, thêm vài cái dấu hôn trên cổ xuất hiện từ vài giờ trước, làm cho nàng tao lãng vô cùng. Chỉ mới nhìn thoáng qua một chút, Phương Nghi Quân đã trực tiếp xếp nàng vào hàng kỹ nữ.

"Nàng là phu nhân vợ kế theo lời ngươi kể?" Chừa lại chút mặt mũi cho tỷ phu, Phương Nghi Quân đã bỏ đi hai chữ "ép mua". Hai mắt nhìn chằm chằm nàng, làm cho Vân Nương chột dạ mà che dấu vết hôn trên cổ, có chút vô tội mà nhìn Hứa Thừa Tống.

"Nàng gọi là Lý Vân Nương, chờ hành đại lễ xong, ngươi nên gọi nàng là tẩu tỷ". Giống như an ủi mà vỗ vỗ tay Vân Nương, Hứa Thừa Tống chỉ nói như vậy.

"Được, rất được..." Xảy ra tranh chấp, Phương Nghi Quân chỉ biết kìm nén lửa giận trong lòng, hắn gọi hạ nhân mang Vân Nương đi nghỉ tạm, sau đó liền ngồi xuống cùng Hứa Thừa Tống nói chuyện hàng hóa và hai đứa nhỏ.

Lo sợ bất an đi theo nha hoàn quản sự tới một khu nhà sân, Vân Nương cũng không dám nói thêm cái gì, nàng chỉ có thể nôn nóng mà ngồi ở trong phòng chờ Hứa Thừa Tống quay về.

Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy bóng dáng người đâu, Vân Nương chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhũ mẫu bế hài tử đến phòng cho nàng gặp, lại dùng qua cơm tối xong, mắt thấy hài tử cách vách đã được nhũ mẫu dỗ ngủ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Thừa Tống đâu, Vân Nương liền bắt đầu thấy tủi thân, nàng thay áσ ɭóŧ của mình xong liền nằm cuộn tròn trên giường, âm thầm khóc lóc.

"Tiểu dã miêu, ngươi làm sao vậy?" Vốn dĩ Hứa Thừa Tống muốn nói xong chính sự liền tới bồi Vân Nương, nhưng bọn nhỏ lại bám lấy hắn không tha, lúc hoàng hôn thì thân thích Phương gia lại tới bái kiến, cho nên hắn đành phải đi cùng họ ăn tối uống rượu. Khi đã say liền không hề do dự mà vội vã đi tìm Vân Nương, lại thấy trong phòng nàng im ắng, cũng không có ánh nến, thế nhưng lại có tiếng khóc lóc nức nở thút tha thút thít của nàng, khiến Hứa Thừa Tống liền vội thắp sáng cắm nến, sốt ruột mà vỗ vỗ kiều nương đang cuộn tròn người trên giường.

"Ta...ta không khóc" Sợ Hứa Thừa Tống thấy bộ dạng chật vật của nàng, Vân Nương liền vội vã lau lau nước mắt, nàng càng vùi đầu thấp xuống gối hơn.

Ngoài miệng nói như vậy nhưng lại mang theo tiếng khóc sướt mướt, Hứa Thừa Tống liền đau lòng mà ôm chặt lấy nàng, tay nâng cằm nàng lên, chỉ nhìn thấy con ngươi đỏ hoe rưng rưng ngập nước, bộ dáng nhu nhược đáng thương làm người cực kỳ đau lòng: "Sao lại không vui như vậy? Có thể bởi vì ta không về sớm ở cùng nàng đúng không?"

"Không phải, không phải" Sợ Hứa Thừa Tống cho rằng chính mình là nữ tử tao lãng luôn muốn có nam nhân bên cạnh, Vân Nương vội vàng phủ nhận, khuôn mặt lại hồng thấu: "Ta chỉ là...chỉ là..."

Không đợi Vân Nương nói cho hết câu, Hứa Thừa Tống liền hung hăng hôn lấy nàng, đầu lưỡi không nhịn được mà câu lấy lưỡi nhỏ, không ngừng khıêυ khí©h nàng, đôi bàn tay xấu xa lại xoa nắn cặp ngực căng sữa, ngực nàng sau khi ăn cơm chiều đã quên vắt nước sữa, bây giờ, nhũ thịt đã no căng, Hứa Thừa Tống mới xoa một chút đã phun đầy sữa ra ngoài.

"Tiểu dã miêu, cơ thể nàng đang muốn ta." Sủng nịch mà cọ cọ mặt Vân Nương, Hứa Thừa Tống rất thuận tay mà cởi toàn bộ quần áo nàng ra. Trong lúc nhất thời, thân mềm tuyết trắng liền trần trụi trong lòng ngực hắn, nữ thể như xử nữ làm hắn say mê vô cùng, mặc kệ tiểu huyệt bị cắm thao bao nhiêu lần, mặc dù đuôi lông mày hay khoé mắt đều là xuân tình, thì thân mình này so với xử nữ, liệt nữ thì càng mê người hơn, trên người nàng vừa có phong tình quyến rũ của nữ nhân đã có chồng vừa có biểu tình ngây thơ vô tội của xử nữ, khiến các nam nhân bắt gặp liền thèm nhỏ dãi không thôi.

Lắc đầu, Vân Nương e lệ mà làm ổ trong lòng ngực hắn: "Ta...ta chỉ là nhớ ngươi thôi"

"Ngực đã tức sữa cũng không cảm thấy đau?" Dứt lời, Hứa Thừa Tống lại cúi đầu mυ"ŧ lấy đầu nhũ hoa vào, hút đến Vân Nương nhịn không được, lại bắt đầu dâ* đãng rêи ɾỉ.