Chương 16

Để Quý Vệ Ngôn tự mình bươn chải ở thành phố điện ảnh, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, Tô Hướng Dương nghĩ đưa hắn về nhà mình sẽ an toàn hơn.

Ngoài ra, Quý Vệ Ngôn muốn diễn xuất... Trong số các quản lý ở thành phố điện ảnh, ông chủ Vương là đáng tin cậy nhất.

Quý Vệ Ngôn theo anh đến chỗ ông chủ Vương, dù không nhiều việc, mỗi tháng kiếm một hai nghìn cũng đủ sống.

Anh làm quản lý nhiều năm, có kinh nghiệm, có thể giúp Quý Vệ Ngôn tìm vai diễn phù hợp.

Dù Quý Vệ Ngôn có nhiều scandal, nhưng diễn xuất của hắn hoàn toàn không thể chê được.

Hắn được người trong giới công nhận là diễn gì ra nấy, nghe nói có đạo diễn rất có thành kiến với hắn, cuối cùng vẫn phải dùng hắn.

Quý Vệ Ngôn nhìn Tô Hướng Dương một lúc.

Hắn rất cảnh giác, không dễ tin người lạ.

Nhưng Tô Hướng Dương trạc tuổi hắn, qua cuộc nói chuyện hôm qua hắn cũng biết Tô Hướng Dương là người địa phương, thậm chí hắn còn gặp mẹ Tô Hướng Dương.

Tô Hướng Dương không có lý do gì để hại hắn... Quý Vệ Ngôn hỏi: "Nhà anh cho thuê giá bao nhiêu?"

Tô Hướng Dương nói: "Tôi chia cho cậu một phòng, một tháng một trăm tệ, bao gồm tiền nước điện... Nói trước, nhà tôi không tốt lắm." Với nhà và vị trí nơi ở của anh, cho thuê một trăm tệ một tháng thì có hơi đắt, nhưng bao gồm điện nước thì lại rất hợp lý.

Quý Vệ Ngôn suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Được! Tôi thuê phòng ở nhà anh!"

Ngôi miếu đó thật sự không phải nơi dành cho người ở, không có điện nước thì thôi đi, còn rất nhiều muỗi.

Nếu không vì sợ bị bắt trở về, lo lắng chưa có thu nhập mà đã miệng ăn núi lở, hắn đã không ở đó.

Thỏa thuận xong, Tô Hướng Dương hỏi Quý Vệ Ngôn có gì cần thu dọn gì không.

Quý Vệ Ngôn nói: "Không có gì cần thu dọn."

Không có gì cần thu dọn? Quý Vệ Ngôn ở miếu không có chăn gối? Tô Hướng Dương có chút sững sờ, sau đó cười bói: "Vậy cậu lên xe đi, tôi chở cậu về nhà."

Chiếc xe đạp của Tô Hướng Dương có yên sau khá rộng, nhưng là sắt, ngồi không thoải mái.

Thấy Quý Vệ Ngôn ngồi ổn định, Tô Hướng Dương nói: "Lần sau về tôi sẽ làm đệm ngồi, để cậu ngồi thoải mái hơn."

"Ừ." Quý Vệ Ngôn lạnh lùng đáp, hai tay nắm chặt lò xo dưới yên xe, không chạm vào Tô Hướng Dương.

Quý Vệ Ngôn đến trấn Trường Khê chưa lâu, từ khi bỏ nhà ra đi, hắn bắt nhiều một chuyến xe không cần dùng đến chứng minh thư, cuối cùng xuống xe ở trấn Trường Khê.

Lúc đi chỉ mang theo chứng minh thư, một bộ quần áo và năm trăm tệ, không có gì khác.

Khách sạn đắt đỏ, cần chứng minh thư, hắn sợ dùng chứng minh thư sẽ bị phát hiện, không dám ở. Nhà cho thuê ở thị trấn khá ít, giá lại cao, thuê phòng và đặt cọc xong, sẽ hết tiền luôn.

Ra ngoài mọi thứ đều tốn tiền, năm trăm tệ chẳng là gì, hắn không dám tiêu xài lung tung.

Hắn chưa nghĩ tới chuyện thuê phòng ở nông thôn, nhưng dù có nghĩ cũng vô ích, hắn nói chuyện với dân làng, hắn là người ngoài thôn, bọn họ không tin tưởng, không muốn cho thuê.

Không có thu nhập, sợ dùng hết tiền, hắn quyết định ở trong miếu, định tìm việc rồi mới đổi chỗ ở.

Nhưng việc lại không dễ tìm.

Tô Hướng Dương bất ngờ chạy đến nói chuyện, muốn cho hắn thuê phòng, đối với hắn là một kinh hỉ bất ngờ.

Nhưng hắn cảm thấy mình có chút dơ, sợ Tô Hướng Dương chán ghét.

Tô Hướng Dương mười tám tuổi khỏe mạnh, xe đạp chạy nhanh trên con đường làng dài hẹp, Quý Vệ Ngôn thấy càng lúc càng đi xa thị trấn, cũng hiểu tại sao Tô Hướng Dương đồng ý cho thuê một trăm tệ một tháng, còn bao điện nước.