Chương 24

Nửa đêm hôm đó, hắn mang theo năm trăm tệ bán đồng hồ của mình và giấy tờ tùy thân mới lấy, bỏ đi.

Hắn không có tiền tiêu vặt, trước đó nhuộm tóc cũng do bán quần áo, giày dép để có tiền, tất nhiên bị đánh nhiều lần cũng vì chuyện này.

Giữa đêm, hắn rời khỏi căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, đi bộ hơn hai tiếng đến bến xe, lên một chiếc xe buýt hôi hám, đi tìm tự do.

Dù ở miếu hoang cũng không sao, hắn đã tự do rồi!

Dù mấy ngày trước bị muỗi cắn đầy người, hắn vẫn vui vẻ, chỉ sợ mẹ nói không giữ lời, tìm người bắt hắn về.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng không quay về nữa.

Tô Hướng Dương ngủ sớm, nên sáng hôm sau năm giờ đã thức dậy.

Chu Anh Anh đã đi làm, trong nhà không có gì để ăn, anh liền dùng nồi cơm điện nấu một ít cơm, sau đó dùng bếp đất đun nước.

Nhà bếp của anh có một cái bếp đất dùng gạch xây dựng, là kiểu thường thấy ở nông thôn, bình thường dùng để nấu cháo với đun nước, thỉnh thoảng nấu cơm thì dùng bếp đất hoặc nồi cơm điện.

Nồi cơm điện này đã mua được rất nhiều năm, lúc gia đình anh mới mua, trong thôn còn chưa ai sử dụng thứ này.

Mẹ anh luôn muốn chi tiêu để nâng cao chất lượng cuộc sống, nhưng mấy năm gần đây, khi những người xung quanh kiếm được nhiều tiền, nâng cao chất lượng cuộc sống thì gia đình anh lại phải xây nhà, gặp không ít vấn đề rắc rối, làm bọn họ trở nên không dư dả.

Khi Quý Vệ Ngôn dậy xuống lầu, thì Tô Hướng Dương đã đun nước và nấu cơm xong, còn xào một đĩa rau xanh và một đĩa trứng chiên, sau đó gọi Quý Vệ Ngôn ăn cơm.

“Tiền ăn anh tự khấu trừ đi.” Quý Vệ Ngôn nói xong liền hăng hái ăn.

Tối qua Tô Hướng Dương đã để ý thấy, Quý Vệ Ngôn ăn rất khỏe.

Thật ra anh cũng ăn khá nhiều, ở độ tuổi này, đúng là thời điểm ăn nhiều nhất.

Ở đây buổi sáng thường mọi người chỉ ăn cháo, anh sợ cháo không đủ no, nên đã đặc biệt nấu cơm.

Sau khi ăn no, Tô Hướng Dương đẩy xe đạp ra ngoài, khóa cửa lại, sau đó vỗ vỗ yên sau của xe đạp nói với Quý Vệ Ngôn: “Lên đi, tôi chở cậu đến thành phố điện ảnh!”

Quý Vệ Ngôn ngồi lên xe đạp, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tô Hướng Dương mỉm cười, chở Quý Vệ Ngôn đi.

Hôm nay anh cảm thấy bản thân rất oách, có thể chở ảnh đế đi ra ngoài.

Nếu có ai chụp hình bọn họ, sau mười mấy năm nữa, anh có thể nổi tiếng một lần.

Bảy giờ sáng, hai người đến chỗ ông chủ Vương, lúc này đã có rất nhiều diễn viên quần chúng đang chờ đợi.

Đoàn phim quay không phân biệt ngày đêm, diễn viên quần chúng cũng rất nỗ lực.

“Chào buổi sáng, chú Vương.” Tô Hướng Dương mỉm cười chào ông chủ Vương.

“Tiểu Tô đến rồi à... đây là?” Ông chủ Vương lập tức chú ý đến Quý Vệ Ngôn ở bên cạnh Tô Hướng Dương.

Không có bao nhiêu người đầu trọc, người đầu trọc mà đẹp trai như thế này lại càng ít, Quý Vệ Ngôn thật sự rất nổi bật.

Tô Hướng Dương nói: “Chú Vương, đây là họ hàng xa của cháu, muốn làm diễn viên quần chúng... Cậu ấy có thể đi theo chú không?”

Quản lý diễn viên quần chúng thường không ngại nhận thêm người, vì dù nhận người thì cũng không phải ngày nào cũng có việc làm.

Quan trọng nhất là Quý Vệ Ngôn lại rất đẹp trai.

Có những diễn viên quần chúng không cần lộ mặt, nên là nam hay nữ, già hay trẻ đều không quan trọng, nhưng có một số cảnh lại cần phải lộ mặt.