Chương 32

Lữ Nhị Lôi bị dọa sợ, sau đó nhìn thấy hai người già bên cạnh Quý Vệ Ngôn, liền nói: “Bác trai, bác gái, hai người mau xem, Tô Hướng Dương dẫn lưu manh đầu trọc về nhà! Nó suốt ngày ở cùng đám lưu manh, không biết đang làm gì.”

Tô Hướng Dương không biết nói gì, anh cũng không quan tâm đến Lữ Nhị Lôi, mà chỉ giải thích với ông bà: “Quý Vệ Ngôn là người cháu quen lúc đi đóng phim, bây giờ đang thuê phòng ở nhà cháu, trả tiền nhờ cháu nấu ăn giúp. Cậu ấy không phải lưu manh, cạo đầu là để đóng phim, thím nhỏ mới sáng sớm đã đứng ở cửa nhà cháu mắng cháu, cậu ấy thấy không chịu nổi nên giúp cháu nói một câu.”

Ông Đường nghe vậy, liền nói với Lữ Nhị Lôi: “Cô đừng suốt ngày nói bậy nữa, có thời gian thì lo cho con trai mình đi, Giai Cường hai mươi tuổi rồi, cũng không đi làm, suốt ngày chơi game.”

Lữ Nhị Lôi lập tức im lặng.

Tô Giai Cường không phải đứa trẻ hư, chỉ là giống như những đứa trẻ khác trong thôn, học xong cấp hai thì không học nữa.

Người khác không học tiếp thì đi làm, nhưng Tô Giai Cường thừa hưởng chiều cao của mẹ, lớn hơn Tô Hướng Dương hai tuổi mà chỉ cao đến vai Tô Hướng Dương, vừa đủ 1m6, lại còn rất gầy… các nhà máy trong vùng không tuyển anh ta.

Thực ra Tô Giai Cường cũng đi làm diễn viên quần chúng, nhưng trong nhà không có gánh nặng, kiếm được vài chục tệ thì lại đi chơi game, tiêu hết tiền rồi lại đi kiếm tiếp, bạn bè của anh ta cũng như vậy.

Kiếp trước, trước khi Tô Hướng Dương qua đời, đã nhiều năm anh không về quê, chỉ nghe tin tức từ đồng hương, ví dụ như Tô Giai Cường vẫn chưa kết hôn, làm bảo vệ ở khu dân cư, đi làm thì nhàn rỗi, tan ca thì chơi game.

Những chuyện này không liên quan nhiều đến anh, nhưng Quý Vệ Ngôn giúp anh nói chuyện, anh rất vui.

Vào nhà đóng cửa lại, Tô Hướng Dương bắt đầu làm gà, hỏi Quý Vệ Ngôn muốn ăn gà kho hay gà luộc.

Quý Vệ Ngôn không chút do dự: “Gà kho!”

Tô Hướng Dương nói: “Còn sớm, cậu giúp tôi nhóm lửa, tôi nấu bằng bếp củi.”

Nhà anh có bếp ga, nhưng nồi trên bếp nhỏ, nguyên con gà thì nấu trên bếp củi vẫn tốt hơn.

Chặt gà ra, xào sơ, sau đó bắt đầu kho, sau đó hầm trên bếp, Tô Hướng Dương nói với Quý Vệ Ngôn: “Tôi phải ra ngoài, cậu có lên thị trấn không? Nếu đi thì đi cùng, nếu ở nhà thì… gà đã nấu xong rồi, buổi trưa cậu nấu cơm là ăn được.”

“Tôi đi lên thị trấn dạo.” Quý Vệ Ngôn nói.

Tô Hướng Dương chở Quý Vệ Ngôn, mất mười lăm phút lên đến thị trấn, nhìn đồng hồ mới hơn 9 giờ.

Dậy sớm thì một buổi sáng thực sự rất dài!

Quý Vệ Ngôn đi dạo phố, Tô Hướng Dương thì đạp xe đến điểm hẹn.

Thầy của anh ở kiếp trước là Lục Kim Quý, là người địa phương, sống ở thôn gần thành phố điện ảnh.

Lục Kim Quý là thợ mộc truyền thống, người dân địa phương kết hôn cần có bàn tám tiên và ghế dài, trước đây ông ấy làm nhiều nhất là những món này.

Cho đến vài năm trước, một đoàn phim nhờ ông ấy làm vài chiếc ghế thái sư, ông ấy thấy không khó liền làm, kết quả là mở ra một lĩnh vực kinh doanh mới.

Kiếp trước, ban đầu Tô Hướng Dương đến phụ việc cho ông, ông xem xét rồi trả tiền, sau đó đi theo ông, hoặc độc lập làm đạo cụ cho các đoàn phim, ví dụ như bức tường gạch ngói thực ra là thợ mộc làm rồi sơn, áo giáp vũ khí cũng nhiều cái là thợ mộc làm. Sau đó… một sư huynh của Tô Hướng Dương tiếp xúc với đạo cụ nhiều rồi, còn mở nhà xưởng chuyên làm các loại rau củ quả giả đến cả gà vịt cá.