Chương 7

Ngôi nhà này Tô Hướng Dương nhìn nó thành hình từng một, lúc đó anh tan học về, còn giúp bê gạch, trộn xi măng.

Nhưng kiếp trước anh không ở nhà này được bao lâu, vào lúc mẹ anh bị xe tải cán gãy chân, cần rất nhiều tiền chữa bệnh, anh không có tiền, cuối cùng phải bán ngôi nhà này cho một ông chú trong thôn với giá bốn vạn tệ.

Cũng vì lý do này, sau đó thôn giải tỏa, anh nhận tiền bồi thường ít hơn những người khác rất nhiều.

Tô Hướng Dương vào phòng ăn, thấy trên bàn đậy l*иg bàn nhựa chống ruồi, mở ra, bên trong có ba bát lớn cháo, một bát dưa chua, một bát trứng chiên.

Anh đã mười bảy mười tám tuổi, ăn bằng bát lớn, một bát không đủ!

Tô Hướng Dương xếp đồ ăn ra đĩa, một hơi ăn hết hai bát cháo, tâm trạng kích động cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Anh ba mươi lăm tuổi có thể luôn mỉm cười với mọi người, nhưng trở về năm mười tám tuổi, anh không giữ nổi biểu cảm của mình.

Anh phải thật cẩn thận, không để mẹ nhận ra điều gì bất thường.

Tô Hướng Dương không ngại để mẹ biết mình sống lại, anh tin tưởng mẹ mình.

Nhưng những điều tồi tệ xảy ra trong kiếp trước, anh không muốn mẹ biết.

Tô Hướng Dương ăn xong, dọn dẹp bàn, rửa bát, lấy đùi gà quay ra ngoài.

Mẹ anh vẫn đang đạp máy may, Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, hôm nay con kiếm được hai trăm tên, có mua gà quay, mẹ nghỉ một chút, ăn đùi gà đi."

Mẹ Tô Hướng Dương tên là Chu Anh Anh, mặt to, da hơi đen, là một người phụ nữ nông thôn bình thường.

Nhưng bà có đôi mắt to, lông mày đậm, ngũ quan rất ổn, cộng thêm cha Tô Hướng Dương rất anh tuấn, Tô Hướng Dương tập hợp các ưu điểm của cha mẹ, nhan sắc thuộc hàng đẳng cấp của thôn.

Chu Anh Anh đạp xong một đoạn, cắt chỉ nói: "Mẹ vừa làm xong... đùi gà con ăn đi, sao lại đưa mẹ ăn?"

Tô Hướng Dương nói: "Trước đây toàn con ăn, lần này để mẹ ăn."

Chu Anh Anh cười, nhưng không đưa tay nhận: "Mẹ vừa ăn tối rồi, không ăn nổi, con để trong tủ chén đi, khuya mẹ ăn."

Chu Anh Anh làm việc ở nhà máy sợi hóa học ở thị trấn. Công nhân nhà máy làm ba ca, ca ngày từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, ca chiều từ bốn giờ chiều đến nửa đêm, ca đêm từ nửa đêm đến tám giờ sáng.

Ba ca này, Chu Anh Anh vốn làm luân phiên, nhưng hai năm nay gia đình khó khăn, Chu Anh Anh đã thỏa thuận với người trong nhà máy, mỗi ngày làm ca đêm, người ta cho bà thêm tiền phụ cấp - công nhân nhà máy đa số đều không muốn làm ca đêm.

Không chỉ vậy, Chu Anh Anh làm ca đêm từ nửa đêm đến tám giờ sáng, sau đó bà lại nhanh chóng đến một quán ăn nhanh làm việc, làm đến trưa, ăn cơm trưa xong mới về nhà ngủ.

Bà ngủ cả buổi chiều, dậy nấu cơm tối rồi ngủ thêm vài giờ, nửa đêm dậy đi làm... Bà đã sống như vậy hơn một năm.

Ca đêm phải làm liền tám tiếng, thường không ăn gì nhiều, nên trước khi đi, Chu Anh Anh thường ăn chút gì đó lót bụng.

"Mẹ, chỉ có một cái đùi gà thôi, mẹ ăn đi, còn thịt gà nữa." Tô Hướng Dương cười nói.

Chu Anh Anh thấy con trai kiên trì, nhận lấy đùi gà ăn.

Gà quay chiên qua rồi lại nấu lên, da gà rất ngấm gia vị, mùi vị ngon tuyệt... Trên mặt Chu Anh Anh mang theo ý cười.

Lúc này Tô Hướng Dương nhìn quần áo trên bàn hỏi: "Mẹ, đây là làm cho ai vậy?"

Chu Anh Anh nói: "Người ở nhà máy nhờ mẹ may váy."

Hồi trẻ Chu Anh Anh từng học qua cắt may, biết may quần áo, mấy năm trước, bà cũng từng may quần áo cho người trong thôn để kiếm tiền.