Chương 8

Nhưng những người kết hôn những năm tám mươi đều mua máy may, đã mua rồi tự nhiên cũng học dùng, trong thôn có rất nhiều phụ nữ biết dùng máy may.

Người chưa học may chuyên nghiệp khó mà may được quần áo đẹp, nhưng may đồ đơn giản thì được, không cần tìm thợ may, còn muốn quần áo đẹp, thì chắc chắn mua ngoài cửa hàng sẽ đẹp hơn!

Thỉnh thoảng có xe chở hàng lỗi đến thị trấn bán, áo phông năm tệ một cái.

"Có trả tiền không?" Tô Hướng Dương hỏi.

Chu Anh Anh nói: "Con còn nhỏ, sao suốt ngày đều nghĩ đến tiền vậy?"

Vậy là không đưa tiền rồi, Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, mẹ bớt làm cái này đi, đừng mệt quá."

"Người ta thường xuyên cho mẹ đồ, hôm nay cô ấy ở căng tin lấy được thịt kho tàu, còn chia cho mẹ một nửa." Chu Anh Anh cười, trừng mắt nhìn con trai.

Tô Hướng Dương im lặng, trước đây mẹ anh rất hào phóng thoải mái, rất sẵn lòng mua đồ ăn ngon, nhưng hai năm nay gia đình khó khăn, mẹ anh tiết kiệm từng đồng, ăn ở căng tin nhà máy chỉ mua rau đã đành, còn mua chung một món rau với người khác.

Nhưng thời này người khó khăn còn nhiều, không nói mẹ anh, trong trường cấp ba của anh cũng có một số người ăn nhiều cơm, mua một món rẻ, sau đó hai người chia nhau ăn.

Lúc đó anh sĩ diện, không muốn làm như vậy, nhưng mỗi bữa cũng chỉ ăn một món rau rẻ, còn nói với người khác là không thích ăn thịt.

Anh mười sáu mười bảy tuổi còn biết sĩ diện... hạnh phúc biết bao.

Đương nhiên bây giờ anh cũng hạnh phúc.

Sống lại một lần, anh trẻ lại mười bảy tuổi, có cơ thể khỏe mạnh, mẹ vẫn còn sống, bà ngoại, ông ngoại cũng còn sống, mọi người đều còn tốt.

Tô Hướng Dương lại cười, đợi Chu Anh Anh ăn xong, thì khuyên Chu Anh Anh đi ngủ.

Chu Anh Anh thực sự cần phải ngủ, nhanh chóng lên lầu, Tô Hướng Dương cũng lên theo.

Hai phòng nằm ở hướng nam lầu trên, Chu Anh Anh một phòng, anh một phòng, bên trong phòng, giường tủ đều đã cũ, dù có thiết kế nhà vệ sinh nhưng vẫn chưa hoàn thiện, đi vệ sinh phải dùng bô.

Anh nhớ khi còn trẻ, anh sẵn sàng giúp mẹ làm việc ngoài đồng, kỳ nghỉ tan học từ thành phố trở về, có cơ hội là đi làm diễn viên quần chúng kiếm tiền giúp gia đình, nhưng không chịu đổ bô, để không phải đổ bô, buổi tối anh đều sẽ xuống nhà vệ sinh dưới lầu.

Giường Tô Hướng Dương là giường của cha mẹ anh khi kết hôn, rộng một mét rưỡi, ba mặt có lan can, bốn góc có cột, tiện lợi cho việc mắc màn.

Giường này vốn là mẹ anh ngủ, hai năm trước khi dọn nhà, mẹ anh thấy anh đã cao lớn, liền nhường giường lớn cho anh, bà thì ngủ giường nhỏ một mét ba do ông ngoại mang đến.

Trên giường trải chiếu trúc, mắc màn trắng, có vài chỗ chắp vá, trên trần còn treo một cây quạt nhỏ.

Tô Hướng Dương bật quạt, nằm trên giường, tâm trạng rất phấn khích, không hề buồn ngủ, cũng không dám ngủ.

Đêm nay, mẹ anh đi làm bị tai nạn, anh phải ngăn chặn chuyện đó xảy ra!

Tô Hướng Dương đã nghĩ không để mẹ đi làm, nhưng mẹ anh chắc chắn không đồng ý, chi tiêu của gia đình không nhỏ, lại còn đang nợ nần, mẹ anh chắc chắn không muốn nghỉ việc.

Nghĩ đi nghĩ lại... anh quyết định đi cùng mẹ đến nhà máy.

Anh biết nơi xảy ra tai nạn, tránh xa nơi đó là được.

Sau này... anh phải tìm cách kiếm tiền thật nhanh, chỉ cần có tiền, mẹ anh mới đồng ý nghỉ việc.

Ngày nào cũng làm ca đêm, nó đang tiêu hao sức khỏe của mẹ anh!

Cách kiếm tiền... Tô Hướng Dương nhìn bàn tay trái của mình.