Ch. 18: Ta muốn thao ngươi (2)

Xích Mộc Xuyên đem dươиɠ ѵậŧ chọt trên mặt Thanh Quân, chà sát hai má thiếu niên.

Tiểu huyệt bên dưới bị dương cụ giả chà đạp đến tung tóe, chợt nam nhân đem dương cụ rút ra làm Thanh Quân ngứa ngáy đến không chịu được.

"Ân...ân"

Thiếu niên nắm chặt lấy trước mặt xem xét...Thật là lớn... nhìn dươиɠ ѵậŧ trước mắt mà nuốt nước miếng. Mùi tanh của tính khí xông vào mũi mời gọi hắn đến ngất ngây như đi trên đám mây. Thô to dươиɠ ѵậŧ vừa ngăm đen vừa dài, gân xanh trên thân chằn chịt nhô lên, hai túi tinh cũng thật đại. Thời điểm hắn ưỡn lên, dương cụ mang theo độ cong như muốn móc vào tử ©υиɠ. Tưởng tượng đến bộ dáng nam nhân dùng cái đó ra sức trừu sáp bên trong huyệt, đồng thời tử ©υиɠ bị bắn vào dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa ấm nóng...

A....Thanh Quân nghĩ đến hình ảnh mình bị một vật như thao lộng, phía dưới tiểu huyệt liền phun dịch càng nhiều. Một tay nâng lên dươиɠ ѵậŧ, vươn ngón tay dài nhỏ miết dọc theo qυყ đầυ đến hai túi, chơi đùa thưởng thức hai túi tinh nặng trịch.

"Ưm----"

Bị Thanh Quân đùa giỡn, nam nhân hít sâu một hơi, niết lấy cằm thiếu niên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Thích không?"

"Thích"

"Thích đến nỗi muốn nuốt luôn vào đi?"

Nam nhân kề sát vào tai Thanh Quân, cắn nhẹ vào lỗ tai hắn

"Nếu ngươi ngậm nó tốt, nó sẽ hảo bắn đầy tử ©υиɠ ngươi"

Lời nói nam nhân tựa như bùa chú, Thanh Quân nghe xong liền há mồm nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ trước mắt. Nhét nó sâu vào cổ họng, lôиɠ ʍυ đâm vào mặt và miệng là hắn phát đau.

"A...A..."

Nước dãi theo khóe miệng loang lổ xuống quần áo, hắn dùng đầu lưỡi liếʍ láp qua khe qυყ đầυ, liếʍ qua gân xanh nhô lên. Dùng hàm răng cắn tới một chút.

"Tiên sư nó, ngươi cắn ta?"

Nam nhân vỗ vỗ quai hàm thiếu niên, một luồng tà hỏa từ dươиɠ ѵậŧ chạy dọc lên.

Nam nhân nắm tóc hắn đưa đẩy, lôиɠ ʍυ dươиɠ ѵậŧ cọ sát miệng thiếu niên, hai túi tinh đánh vào mặt y đến ửng đỏ.

"Ngươi nếu thích như vậy liền cho ngươi ăn nhiều một chút"

Nam nhân điên cuồng luật động tựa hồ muốn đem túi muốn đem túi tinh hoàn nhét vào trong miệng Thanh Quân

"Nuốt xuống toàn bộ cho ta"

"Ân...ân..."

Đầu lưỡi bị dươиɠ ѵậŧ ép đến không thể động đậy, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ thao đến, tiểu huyệt phía dưới truyền đến luồng kɧoáı ©ảʍ dị thường. Thanh Quân ngồi yên không hề phản kháng, như bé ngoan há mồm chờ mong nam nhân đút ăn.

Nam nhân càng thao càng sâu tựa hồ muốn thao đến trong dạ dày của y. Thanh Quân nâng cao eo, miệng nghênh đón để dươиɠ ѵậŧ đi vào càng sâu.

"Thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân đi?"

"Ừm...a.." Thanh Quân mặt đầy nước mắt.

"Ta hôm nay sẽ đút cho ngươi ăn no"

Nam nhân ưỡn một cái, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tất cả phun ra vào trong.

Quả nhiên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa tanh vừa nóng...

"Khặc ..khặc..khặc..khụ.."

Thanh Quân ho khan kịch liệt, nhưng dươиɠ ѵậŧ vẫn như cũ cưỡng ép nhét vào trong miệng làm hắn hô hấp khó khăn. Chất lỏng trào ra khoang miệng, tí tách rơi xuống trên cổ, trên ngực.

Thanh Quân ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, mắt to nhìn chằm chằm nam nhân như muốn xin tha.

Xích Mộc Xuyên cười khẽ một tiếng, sờ đầu Thanh Quân như sờ miêu cẩu

"Đừng nóng vội"

Dứt lời, dùng lực đẩy vào khoang miệng thiếu niên.

"A!" Thanh Quân cả kinh, mùi vị đó thật quá nồng...làm miệng và cả yết hầu y đầu đỏ. Bị một luồn nướ© ŧıểυ nóng hổi tưới vào bên trong. Trong đầu Thanh Quân tự dưng muốn nam nhân tại tử ©υиɠ cũng bắn nướ© ŧıểυ vào.

Sau khi chờ bắn hết vào khoang miệng thiếu niên, Xích Mộc Xuyên đưa dươиɠ ѵậŧ đã nhuyễn xuống rút ra, cỗ nướ© ŧıểυ theo đó chảy ra, dính ướt cả thân thể và đầu tóc.

"Aha...aha..."

Hắn rốt cuộc có thời gian để thở, cổ họng đều tràn ngập mùi vị tanh tưởi, Thanh Quân lau đi hỗn hợp bên miệng, mở mắt mạnh mẽ trừng Xích Mộc Xuyên

"Quả nhiên là tiểu tộc man di, không hiểu quy củ. Người là cẩu sao? Khắp nơi đều tiểu được?"

Nam nhân nhướn mày

"Ta tiểu trong miệng ngươi, từ đây miệng nhỏ này là của ta rồi"

"Ngươi----" Thanh Quân tức đến nổ phổi, hắn mặc dù nằm dưới, nhưng xưa này đều tự mình làm chủ, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

"Ta bây giờ là chủ nhân của khối thân thể này"

Nam nhân này rõ ràng là tên lưu manh, cách bình thường sao có thể đấu lại hắn. Thanh Quân bèn cúi đầu, ép hai ba giọt lệ chảy xuống

"Ngươi đã nói nếu ta liếʍ sẽ thao phía dưới của ta."

"Ta..."

Xích Mộc Xuyên thấy dáng dấp oan ức của người trước mặt có hơi đau lòng, hắn liền đem y ôm lên trên bàn.

"Ta nói lời thô tục đã quen, ngươi không thích?"

"Ngươi đùa cợt ta" Thanh Quân vòng ôm lấy cổ nam nhân

"Ngươi chỉ nói chỉ liếʍ một cái chứ không phải đút vào"

Tay nam nhân như vuốt ve tấm lưng nhỏ của thiếu niên như an ủi

"Ngươi cái miệng nhỏ làm ta thật thoải mái, sao ta nhịn nổi..."

Tê dại từ lưng truyền đến, như mài tiểu huyệt hắn từng đợt ngứa ngáy

"Vậy ngươi phải bồi ta"

"Hảo"

Nam nhân mò đến mông thiếu niên, vừa xoa vòng quanh vừa trêu chọc tiểu cúc phía sau

"Người muốn ta bồi như thế nào?"

"Ta muốn ngươi thao ta. Thao đến khi ngươi không bắn ra được nữa thì thôi"

"Tuân mệnh"

"A----"

Đột nhiên bị nam nhân thao tiến vào tiểu cúc, đỉnh sâu vào, đến nỗi thắt lưng đều cứng lên

"Ngươi...sao lỗ này vừa nhỏ lại vừa bót"

"Man di!"

Xích mộc Xuyên đem nam căn đâm vào lỗ nhỏ trừa động

"Bót nhanh đến đau"

"A...ân...đi qua bên kia. vào tẩm điện a..."

Dương cụ to dài tiến vào hậu đình, miệng huyệt bị chống đỡ đến căng đầy.

Xích Mộc Xuyên lôi kéo tay thiếu niên đến nơi hai ngươi giao hợp, một đoạn dài dươиɠ ѵậŧ còn ở phía ngoài chưa đút vào hết làm Thanh Quân run lên. Lớn như vậy, đừng nói là thao đến miệng huyệt, sợ cả ruột cũng bị đâm đến bằng phẳng.

"Đến"

Nam nhân lại kéo tay Thanh Quân sờ đến bụng dưới nhô lên hình dáng dươиɠ ѵậŧ lức đâm vào

"Nắm lấy nó, cảm nhận ta như thế nào thao ngươi"

Thanh Quân cách lớp da nắm nhẹ dươиɠ ѵậŧ nam nhân, nơi đó so với chỗ khác nóng hơn nhiều lắm. A...vật kia thật lớn, như muốn từ lớp da xuyên ra ngoài...Thanh Quân chỉ có thể cắn mạnh lên cổ nam nhân chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ.

"Ân, ân..thật sâu"

Nam nhân ngồi lên giường nhỏ trong tẩm điện, Thanh quân cũng theo lực ngồi xuống, chính mình cưỡi lên phía trên

"A...người nhúc nhích...eo ta mỏi quá.."

Thiếu niên sốt ruột cầu hoan, như là muốn chọc ghẹo y, nam nhân tùy ý đảo dươиɠ ѵậŧ trong huyệt hai lần.

"Ừm..."

Thanh Quân cúi xuống liếʍ hầu kết nam nhân, thuận theo bắp thịt rắn chắc lại đi xuống. đầu lưỡi linh hoạt tại tiểu đậu đỏ lưu luyến đè ép.

Nam nhân bỗng run lên, đầṳ ѵú là nơi đặc biệt mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ làm dươиɠ ѵậŧ đột nhiên lại lớn hơn một vòng, đôi mắt Thanh Quân trợn lớn, kɧoáı ©ảʍ càng tăng cao gấp bội.

"Hừ"

Thanh Quân hiện lên một nụ cười xấu xa, miệng toàn bộ ngậm lấy đầṳ ѵú nam nhân, tỉ mỉ hầu hạ.

Xích Mỗ Xuyên đâu có thể để Thanh Quân nắm lấy được nhược điểm của mình, hắn dễ như ăn cháo đem cách tay nhỏ nhắn không thành thật khống chế, lật mình đem Thanh Quân đặt dưới thân, nhấc lên một bên đùi trắng noãn của thiếu niên, thuận lợi tàn nhẫn đâm đi vào

"Dám chọc ghẹo ta?"

"A------"

Nam nhân như muốn đem hắn đâm xuyên

"Tao hóa, thao tử ngươi"

"Ân...ân.....a"

Thanh Quân sững sờ bị người kia thao đến nói không ra lời, thân thể rung động theo độ ra vào dươиɠ ѵậŧ, dịch trắng dưới thân chảy loạn.Tiếng vàng bạch bạch của hai thân thể đánh vào nhau vang khắp phòng.

Bên này Thanh Quân cùng vương tử cá nước thân mật, thì bên đông cung trong điện Thái tử có một người đang khổ sở chờ đợi, thật lâu sau y mới chờ được Phùng Dịch đang vội vã bước vào.

"Sao điện hạ còn chưa dùng bữa tối?"

Phùng Dịch vừa vào điện, liền nhìn thấy tiểu Thái tử đang dùng đũa đâm quả cà trong chén, người vẫn không hề nhúc nhích phản ứng khi nghe hắn hỏi. Cùng lúc đó, bụng Phùng Dịch đồng thời cũng kêu lên một tiếng.

Phùng Dịch thật sự đói bụng, hắn bận bịu cả ngày, cơm cũng chưa kịp ăn đã chạy thẳng đến chỗ Thái tử.

"Lại đây ngồi ăn đi" Thái tử tay đang chống đầu trên bàn nói.

"Thôi, ta chỉ muốn đến nói chuyện phiếm với ngươi" Phùng Dịch thở dài.

"Việc gì cũng đều đã cùng ta làm, người còn ngượng cái gì"

Thái tử lấy đũa trên bàn vung một cái "Ngụy Tây, đi hâm lại đồ ăn"

"Gần đây trong cung cũng không có chuyện gì lớn, sao ngươi mỗi ngày đều trốn ở nơi nào?"

Thái tử oán giận nhỏ giọng cằn nhằn, một hồi lâu lại không thấy ai đáp, hắn nâng mắt lên lại nhìn thấy Phùng Dịch đang tựa đầu vào cánh tay ngủ.

Thật mệt vậy sao? xuyên thấu qua ánh nến vàng nhạt, Thái tử ngắm nhìn người trước mắt. Người kia phong vận vẫn thật tốt, chỉ là sắc mặt tiều tụy, bọng mắt hơi thâm như ẩn như hiện dưới khóe mắt... thôi, tha hắn một lần vậy....

Cung nhân đem thức ăn nóng hổi bưng lên, Phùng Dịch ngửi thấy mùi thức ăn liền tỉnh.

"Người ăn từ từ"

Nhìn Phùng Dịch như sói đói ăn một mạch hai bát cơm, đến nỗi hạt gạo còn dính trên mép cũng không biết, tiểu Thái tử cười chỉ chỉ mép môi bên phải

"Miệng đều dính cơm, ngươi là tiểu hài tử a."

"...."

Phùng Dịch gấp gáp nâng tay rờ đến nơi Thái tử chỉ, nhưng không tài nào gỡ đúng chỗ được.

"Phùng Dịch ngốc"

Tiểu Thái tử cười đến không ngừng được, đứng dậy lướt qua bàn, tay gỡ đi hạt cơm bên mép môi Phùng Dịch.

Gương mặt già nua của Phùng Dịch nháy mắt đỏ bừng như trái táo, liền giả lơ tiếp nhận bát cơm thứ ba cung nhân đưa qua, đồng thời gấp đồ ăn vào bát Thái tử, lại gấp cho mình một đũa lớn thức ăn, vùi đầu vào ăn ngồm ngoàm.