Chương 1: Mở đầu

Trên tầng cao nhất của bệnh viện thành phố, bên ngoài phòng phẫu thuật cho bệnh nhân nghiêm trọng.

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự lôi kéo một người phụ nữ khác đi lên phía trước, chỉ hận sao giày cao gót tám phân của người phụ nữ không biến thành Phong Hỏa Luân.

“Đợi em chút, em không chạy nổi nữa, đau chân lắm.”

Người đàn ông không kiên nhẫn dừng lại, oán giận nói: “Ai bảo em nhất định muốn ăn mặc thành như thế này.”

“Em đang đi dạo phố, cũng không biết là phải tới bệnh viện.” Người phụ nữ nhỏ giọng phàn nàn.

“Em oán giận anh vậy anh oán giận ai? Anh cũng không biết Hạ... những cái tên có thể kể ra được trong thành phố Yên Kinh thì đều đã đến thăm bệnh rồi, em không muốn đến thì có người khác muốn đến.” Người đàn ông giống như đang nói cho mình nghe, anh ta lại nhìn về phía người phụ nữ trang điểm dày đặc một cái, nhíu chặt lông mày: “Lau bớt son môi đi, em trang điểm lộng lẫy như thế này giống như đi thăm bệnh sao.”

Người đàn ông bắt gặp y tá đi ngang qua: “Làm phiền một chút, xin hỏi ngài Hạ Tranh đang ở phòng bệnh nào?”

“Đi thẳng đến cuối rẽ phải, chính là căn phòng có nhiều người kia.”

Người đàn ông cảm ơn rồi kéo người phụ nữ vội vã rời đi.

Y tá đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với những người thế này, từ khi người nắm quyền hiện giờ của Hạ Thị, Hạ Tranh, Hạ tổng bị thương nặng sau một vụ tai nạn xe cộ vào nằm trong bệnh viện của bọn họ, mỗi ngày đều có mấy chục lượt người như thế này đến thăm, bọn họ không một ai không giàu sang, có mấy khuôn mặt còn là khách mời quen thuộc của tin tức tài kính và kinh tế, tùy tiện một bộ quần áo hay một đôi giày trên người bọn họ cũng bằng tiền lương cả năm của các cô.

Những người giàu có này giống như con hiền cháu hiếu, cho dù chưa thể vào trong phòng bệnh thì mỗi ngày vẫn đúng hạn đến thăm, bền lòng vững dạ, cực kỳ chân thành.

Chỉ bởi vì vị họ Hạ nằm trong phòng bệnh kia chính là Hạ Tranh, người chỉ dậm chân một cái là có thể khiến toàn bộ thành phố Yên Kinh run rẩy.

Nhà họ Thẩm, thành phố Yên Kinh.

Ngón tay được chăm sóc kỹ càng của nữ chủ nhân Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng hơi khựng lại bên mép chén trà, sau đó tiếp tục bưng lên nhấp một ngụm: “Cô nói cái gì?”

Khương Bội Bội vén tóc bên tai, cười nói: “Nghe nói gần đây bà Hạ đang nghe ngóng khắp nơi xem nhà ai có đứa nhỏ Omega, cho dù nam hay nữ, chỉ cần tuổi tác phù hợp, đều sẽ hỏi ngày sinh tháng đẻ.”

“Còn có việc này? Cô nghe ai nói?”

“Không phải gần đây cô em chồng của em thường xuyên qua lại với đứa nhỏ của bàng chi nhà họ Hạ sao, cũng biết được ít nhiều, xem ra vẫn chưa tìm được người thích hợp, chị đoán xem là vì ai?”

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc cũng biết, bà ta còn có thể vì ai nữa.”

Khương Bội Bội bị chặn họng, cũng không cảm thấy xấu hổ, nói tiếp: “Đúng vậy, Hạ tổng xảy ra tai nạn đã hơn một tháng, phải tiến vào phòng ICU đến ba lần, tôi thấy nhà họ Hạ sắp điên rồi.”

“Khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể thử.”

“Loạn lại càng tốt, bọn họ không loạn chúng ta cũng không có cơ hội, đúng không?”

Ánh mắt Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng sáng rực nhìn chằm chằm Khương Bội Bội: “Cô có ý gì?”

Khương Bội Bội nhìn người phụ nữ đã gần năm mươi nhưng chăm sóc cẩn thận nên thoạt nhìn chỉ như ngoài ba mươi trước mặt, trực tiếp đón lấy ánh mắt bà ta: “Chúc mừng chị dâu, không phải nhà chúng ta có một Omega sao?”

“Cô nói là... cậu ta là cháu ruột của cô đấy.”

Khương Bội Bội đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng, nhẹ giọng nói: “Năm đó mẹ ruột cậu ta không biết giữ chừng mực, nếu một Omega vứt hết mặt mũi quyến rũ, Alpha nào có thể chống cự được, nói khó nghe đó cũng chỉ là một đứa con hoang, cháu ruột hay không cháu ruột gì chứ, trong lòng em chỉ có chị dâu, Thẩm Giác Thẩm Tỉ của chị mới là máu mủ ruột thịt của em.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng xoay chén trà mong manh trong suốt trong tay, bên tai nghe Khương Bội Bội nói thêm mấy câu, cái gì mà chị nuôi không cậu ta những năm này, phí nuôi dưỡng cũng tốn đáng kể, cái giá nhà họ Hạ đưa ra hậu hĩnh cỡ nào...

Cuối cùng hạ quyết tâm, cho dù nhà họ Hạ đó là cái hố lửa, nhưng cha ruột cô ruột của cậu đã như vậy rồi, không trách bà ta được.