Chương 14.1: Dạy kèm sau giờ học của Hạ tổng (1)

Khương Lộ Dã cho rằng còn phải chịu giáo huấn, cực kỳ không vui.

Hạ Tranh không kiên nhẫn vỗ vỗ giường, ý bảo cậu tới ngồi đối diện với mình.

Lúc này Khương Lộ Dã mới chậm rãi dời mông, trước đó không để ý, trên đùi Hạ Tranh còn đặt một chiếc túi giấy dai.

“Đây là cái gì?” Khương Lộ Dã hỏi.

Hạ Tranh mở túi giấy, lấy đồ vật bên trong ra, bên trên là một bức ảnh, chính là ảnh chụp gia đình khi Lục Phỉ tốt nghiệp đại học do luật sư Triệu cung cấp.

“Ở giữa chính là mẹ cậu, đằng sau là ông ngoại bà ngoại cậu.”

Trong bức ảnh, Lục Phỉ cười rất rực rỡ, còn cha Lục mẹ Lục dịu dàng nho nhã, ảnh chụp đã hơi ố vàng, nhưng cực kỳ giống với ánh nắng ấm áp chiếu xuống...

Ánh mắt Khương Lộ Dã lập tức sáng lên. Ở nhà họ Thẩm sẽ không có ai nhắc đến cái tên Lục Phỉ này, toàn bộ ấn tượng của cậu về Lục Phỉ đều đến từ hai người anh trai cùng cha khác mẹ.

“Mẹ mày chính là tiện nhân vô liêm sỉ.” “Dụ dỗ chồng người khác, đê tiện!” “Hồ ly tinh!” “Kẻ thứ ba, kẻ thứ ba!” Khương Lộ Dã đã mười tám tuổi mà vẫn không biết vẻ ngoài mẹ ruột mình như thế nào, lúc nhỏ không hiểu chuyện, còn soi gương rồi tự lược bỏ phần giống Khương Triều, tưởng tượng ra dáng vẻ mẹ mình.

“Bà trông rất giống tôi...” Khương Lộ Dã sờ lên ảnh chụp, thì thầm nói ra.

“Ừm, lông mày và mắt là giống nhất.” Nhưng tính cách Lục Phỉ dịu dàng, chứ không giống như cậu...

Khương Lộ Dã lưu luyến không rời nhìn một lát, đột nhiên giật lấy bức ảnh, nhét vào trong áo mình.

Trong lòng Hạ Tranh chua xót, nhưng trên mặt vẫn phải vờ như ghét bỏ: “Không ai giành với cậu, vốn chính là mang cho cậu.”

“Những thứ đó là gì?” Khương Lộ Dã lại chỉ vào tài liệu bên dưới, hỏi.

Hạ Tranh nói lại một lượt những gì đã điều tra trước đó cho Hạ Tranh biết, bao gồm cả những chỗ không hợp lý trong vấn đề tài sản của Lục Phỉ, lời giải thích của Triệu tổng và lý do thoái thác của Khương Triều.

Sau đó liền nhìn thấy Khương Lộ Dã nổi khùng, chạy ba vòng trong phòng, chửi đổng lên hai mươi phút.

Đến cuối cùng cổ họng cũng khàn rồi.

Hạ Tranh tự cảm thấy may mắn sau khi vào mình đã khóa cửa.

Khương Lộ Dã nổi giận giống như núi lửa hoạt động sau ngủ đông ngắn ngủi, xì xì xì phun hơi nóng ra ngoài.

Hạ Tranh rót cho cậu cốc nước.

Khương Lộ Dã ngửa đầu uống sạch, lau miệng: “Cái đệt lão già Khương Triều chết bầm này…”

“Được rồi, Lộ Dã… Lộ Dã!”

Khương Lộ Dã tức giận nhưng vẫn ngậm miệng.

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu rằng có nên nói cho cậu biết những chuyện này hay không, dù sao đây cũng là cuộc sống của cậu, tôi cho rằng cậu có quyền biết rõ, sau này tôi làm gì đều sẽ nói cho cậu biết, cậu có thể đưa ra yêu cầu, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn, cho nên bây giờ, Lộ Dã, tôi muốn hỏi cậu, cậu muốn làm gì?”

Trong gian phòng thoáng cái yên tĩnh không một tiếng động, không lâu sau, Khương Lộ Dã trừng đôi mắt đỏ bừng, gằn từng chữ nói cho Hạ Tranh: “Tôi muốn giành lại đồ của mẹ tôi! Hạ Tranh, tiền tôi nợ anh tôi sẽ nghĩ cách trả, về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đồ của mẹ tôi, không thể để lại cho tên khốn Khương Triều kia được.”

Hạ Tranh lẳng lặng nhìn cậu, nói một chữ: “Được.”

Hạ Tranh nghĩ có lẽ Khương Lộ Dã cần một chút không gian riêng tư, bèn điều khiển xe lăn trở về phòng ngủ của mình.

Khương Lộ Dã nằm ở trên giường, nghe tiếng cửa phòng đóng lại, nhìn chằm chằm trần nhà.

Cậu móc ảnh chụp của Lục Phỉ từ trong lòng ra, không nhịn được chọc chọc vào mặt bà: “Mẹ nói đi, sao mẹ lại mù quáng đi xem trọng cái tên Khương Triều kia chứ!”

Sáng sớm hôm sau, dưới mắt Khương Lộ Dã xuất hiện hai quầng thâm to đùng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tăng thêm chút vẻ đẹp bệnh lý, hình dung thế nào nhỉ, giống như một chút sói con bình thường giễu võ giương oai, thoáng cái trong vòng một đêm biến thành Husky, đáng thương… mà cũng dễ thương.

Nhưng bảo mẫu đau lòng chết được, pha cho cậu ly cà phê, chú Khôn vốn đang nghỉ còn lén lút cho thêm hai viên đường, ngay dưới mí mắt Hạ Tranh, nhét vào trong tay Khương Lộ Dã, còn ra hiệu cậu mau mau uống, Khương Lộ Dã lập tức nghển cổ uống ực ực ực...

Một đám người hệt như kẻ trộm, mặc dù Hạ Tranh dặn Khương Lộ Dã ít uống mấy thứ đồ uống giống như cà phê, nhưng cũng không nói là cấm hẳn.

Anh còn có thể làm gì đây, đành phải vờ như không nhìn thấy thôi.