Chương 14

"Ta sẽ không đuổi ngươi khỏi Đa La Duệ vương phủ, miễn là ngươi ngoan ngoãn làm tiểu thϊếp của ta, suốt đời phải ở bên cạnh ta!” Đức Tuyển hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói. Ý thức không chế ngự được thứ tình cảm mà trái tim đang lên tiếng, hắn cảm thấy thật chán nản và bất mãn với chính bản thân mình.

Đáng chết! Hắn tư mắng thầm. Tuy rằng nàng thật sự rất hấp dẫn, nhưng hắn không thích cảm giác mất đi khả năng kiểm soát cơ thể chính mình, trong lòng hắn có thể bị rung động bởi nàng nhưng tuyệt đối không thể nàng nắm được yếu điểm đó, để nàng thấu hiểu hết mọi tâm tình hỉ nộ ái ố của hắn!

Thấy Khương Đông Ly ôn hoà, thuần hậu gật đầu, sau đó im lặng dựa vào trong lòng hắn, hắn không kiềm lòng được, đành ôm chặt lấy nàng.

"Nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta, đừng để cho ta lại nghe thấy chuyện ngươi không muốn làm thϊếp nữa, biết không?" Hắn bắt buộc bản thân phải cứng rắn, lên tiếng nhắc nhở nàng lần nữa.

Nhìn thấy nàng cúi đầu ủ rũ, miệng méo xệch nhăn nhó như một tiểu tức phụ chịu ủy khuất, miệng hắn thoáng hiện một nụ cười tà quái, hắn thầm thì bên tai nàng hỏi, “Ngươi có phải thật sự rất sợ ta không?” (*tiểu tức phụ: con dâu nhỏ)

Khương Đông Ly cũng không ngẩng đầu lên nhưng gật đầu liên tục, rấm rức hỏi: "Bây giờ… Ta có thể ngủ không?"

Nàng thẳng thắn hỏi làm cho Đức Tuyển bật ra một tràng cười thoải mái, nàng thật sự là đơn thuần đáng yêu, nhưng cũng cực kỳ thú vị.

"Để cho ngươi quen dần với sự tồn tại của ta, cho đến khi ta chính thức nạp ngươi làm thϊếp thì trong mấy ngày sắp tới, mỗi đêm ta đều sẽ đến phòng ngươi, cùng ngươi “chung sống” một lát” Hắn nhếch môi cười gian trá, từng câu từng chữ khẽ thì thào lẩm bẩm rót vào tai nàng.

Khương Đông Ly ngây ngốc, đôi mắt trong suốt mở to chăm chú nhìn hắn dò xét, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng mở miệng phản đối: "Chuyện này không tốt lắm đâu, nếu lỡ để người khác biết…"

"Không ai biết được đâu!" Đức Tuyển ngang ngược cắt đứt lời của nàng. "Chuyện này trừ ngươi cùng ta, không thể cho những người khác biết, đây là chuyện giữa ta và ngươi, còn người khác không quan hệ, ngươi hiểu chưa?"

Khương Đông Ly khẽ co rút bờ vai mảnh khảnh, lại một lần nữa chỉ đành cam chịu gật đầu.

Nhận được câu trả lời, hắn vừa lòng cười khẽ hài lòng, sau đó hắn nới lỏng vòng tay, kéo chiếc áo ngoài của nàng lên, một lần nữa giúp nàng thắt nút buộc lại cái yếm.

Khương Đông Ly nhất thời giật mình ngạc nhiên không thốt lên được lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên, giống như một vầng hào quang khi mặt trời lặn, cả đầu đều cúi xuống cực thấp, cằm đã muốn đυ.ng xuống tới ngực

Nàng rất muốn đoạt lấy của nàng cái yếm để chính mình mặc vào, nhưng nàng sợ hắn, đành phải ngoan ngoãn để cho hắn thay nàng mặc vào cái yếm, khoác lại áo ngoài.

Đức Tuyển nhìn gương mặt nàng hồng cả lên thì bật cười, không dám động mạnh vào thân hình tuyệt mĩ kia, trong lòng dấy lên một cảm giác thỏa mãn.

Nàng thật sự rất sợ hắn, việc này trước đây khiến hắn có chút hờn giận, chỉ hiện tại hắn không hề chú ý nữa. Đối với việc nàng sợ hắn mà nói chính là ưu điểm, ít nhất nàng sẽ không làm trái mệnh lệnh của hắn, chỉ biết ngoan ngoãn thuận theo hắn, hắn có thể cư xử theo kiểu ta cần thì ta cứ lấy.

Hắn đem nàng tới đầu giường, sau đó lấy mền phủ lên cho, đặc biệt thì thào nhỏ nhẹ: "Ngoan ngoan ngủ đi, đêm mai ta sẽ trở lại thăm ngươi."

Dứt lời, hắn triền miên lần nữa hôn lên môi nàng, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng.

Hắn đi rồi, Khương Đông Ly ngồi bật dậy hoảng hốt, nhịp đập của tim lúc này mới dần dần ổn định lại.

Nàng không hiểu vì cái gì mà mỗi lần vừa thấy Đức Tuyển, tim nàng đập loạn xạ, giống như cảm giác sắp hết hơi? Nàng và An ca ca ở cùng một chỗ thì cũng không có loại phản ứng dị thường này nha!

Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt của nàng cũng càng ngày càng sụp xuống, trải qua một phen bị Đức Tuyển gây sức ép vừa rồi, nàng rất nhanh rơi vào mộng đẹp, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dĩ nhiên là khuôn mặt tà mị cùng cuồng ngạo tuấn dật của Đức Tuyển…

Bóng nước long lanh, hàng liễu xanh yểu điệu rũ xuống hồ sen thơm ngát, từng làn sóng nhỏ gợn nhấp nhô lăn lăn.

Bên trong ngôi đình nhỏ ở hoa viên, Khương Đông Ly hai tay chống đầu, ngơ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hư vô, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát mếu máo, tiếp theo lại thở dài ngao ngán.

Tinh nhi ở một bên nhìn cả buổi, nhịn không được hỏi: "Cách cách, người có tâm sự sao? Chuyện gì khiến người phải phiền lòng như vậy? Nếu người không ngại thì nói ra nghe một chút."

Khương Đông Ly liếc mắt nhìn Tinh nhi một cái, không nói cái gì hết, sau đó lại thở dài một hơi, nàng thật là khó nói nên lời! Đã liên tiếp vài ngày, Đức Tuyển đại ca quả nhiên hàng đêm đến thăm khuê phòng của nàng. Mỗi khi nàng đang ở giữa mộng đẹp, hắn liền giống quỷ ma dường như đột nhiên xuất hiện, ngoan cố quấy nhiễu lay tỉnh nàng cho bằng được, sau đó tiến hành “dạy dỗ” nàng liên tiếp bằng những hành vi khiến nàng vừa sợ lại vừa thẹn.

Nàng không hiểu hắn vì cái gì luôn thích ăn miệng nàng, liếʍ cổ nàng, ôm nàng lại cắn lại cắn , hắn đói lắm sao? Nhưng mà nàng lại không phải đồ ăn nha, nếu cần thì hắn phải nên nói với Tần má má làm thêm cho hắn mấy món ăn khuya chứ, không cần phải tìm đến gây phiền toái cho nàng a, hại nàng cơ hồ mỗi đêm đều ngủ không an ổn, quầng thâm dưới mắt có lẽ đã bắt đầu xuất hiện mờ nhạt rồi.

Nàng đối với chuyện tình nam nữ, sở dĩ đơn thuần không hiểu biết là do Lan Phúc tấn đối với nàng quá là bảo vệ, có lẽ phải nói là cả Đa La Duệ vương phủ trên dưới mọi người đối với nàng quá mức sủng ái, quả thực coi như nàng chỉ là đứa trẻ nít không hiểu chuyện đời!

"Cách cách, người có chuyện gì cần nói thì nói đi! Người cứ luôn thở dài não nề như vậy, nếu để cho phúc tấn cùng nhị bối lặc thấy được, Tinh nhi chắc chắn sẽ bị la mắng một phen!"

Tinh nhi thấy Khương Đông Ly vẫn còn ngây ngô không nói, nóng vội định mở miệng lần nữa.

"Ta không sao!" Khương Đông Ly cuối cùng cũng đáp lại một tiếng, miễn cưỡng hướng về Tinh nhi khoát tay tỏ ý không sao, sau đó liền trở về lại bộ dáng ngây ngốc ban đầu.

Tinh nhi thấy thế, không thể không buồn cho Đông Ly. Nếu nàng đoán đúng, cách cách có thể là vì chuyện Đức Tuyển đại bối lặc ép buộc nạp nàng làm thϊếp mà sinh ra rầu rĩ không vui, buồn bực đau lòng.

Chuyện này trong phủ từ trên xuống dưới mọi người đã biết, mọi người đều vì Đông Ly cách cách tiếc hận. Tiểu mỹ nhân như vậy mà chỉ có thể làm thị thϊếp! Huống chi là năm đó nàng lại là cô dâu xung hỷ cứu mạng Đức Tuyển bối lặc gia! Tuy rằng nàng đã phải thay thế người khác, nhưng cũng đã được chính thức rước vào cửa nha.

Ai! Người ta nói “thiên ghét hồng nhan”, một chút cũng không sai! Trong lòng Tinh nhi không ngừng thương tiếc. Đông Ly cách cách ngoài diện mạo tuyệt mỹ, tính khí cũng thiện lương hồn nhiên, trong phủ từ trên xuống dưới không có một người nào, không có một vật nào không yêu thích nàng. Chỉ có mỗi Đức Tuyển bối lặc gia có lẽ bị mù mắt rồi nên mới không động lòng, vô cùng thờ ơ, còn tuyên bố ép buộc cách cách làm thϊếp của hắn, thật là làm tổn thương tình cảm của cách cách quá mà!

"Cách cách, người không phải bởi vì sắp trở thành tiểu thϊếp của Đức Tuyển bối lặc gia mà buồn phiền chứ?" Tinh nhi hỏi với giọng đầy thông cảm.

Khương Đông Ly cau mày gật gật đầu.

"Thật không biết Đức Tuyển bối lặc gia suy nghĩ cái gì, lấy dung nhan tuyệt mĩ cùng với địa vị của người hiện nay trong phủ, thì làm chánh thất thê tử của Đức Tuyển bối lặc gia cũng không phải là trèo cao nha!” Tinh nhi nhịn không được bênh vực kẻ yếu.