Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đức Tuyển đi rồi, Tinh nhi vội vàng chạy vào trong phòng, chỉ thấy trên nền đất chiếc vòng ngọc đã vỡ vụn, không khỏi ngây người sửng sốt. Mãi cho đến khi tiếng khóc thút thít bi ai của Khương Đông Ly vang lên bên tai, nàng mới lấy lại được tinh thần, "Cách cách, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Sao lại trở nên thế này?"

Nhưng Khương Đông Ly vẫn cứ khóc, Sau đó đột nhiên xoay người, bổ nhào vào lòng Tinh nhi, thương tâm nói: "Tinh nhi, làm sao bây giờ? Đức Tuyển ca ca sẽ không để ý đến ta nữa! Hắn muốn ta hôm nay phải rời khỏi Vũ Uyên Lâu, trở về Liên Hiên…"

Tinh nhi nghe vậy lại càng kinh ngạc, tại sao lại có thể như vậy? Mới trải qua thời gian không lâu, sao sự tình lại càng ngày càng rối ren không thể vãn hồi?

"Đừng khóc, cách cách, người cứ khóc nhiều như vậy, đôi mắt sẽ càng xấu đi đó!" Tinh Nhi đau lòng ôm lấy nàng, vừa đưa tay lên vỗ về lên lưng của nàng.

Thấy nàng vẫn khóc không ngừng, Tinh nhi liền nói tiếp: "Có chuyện gì ủy khuất, chúng ta sẽ đi nói với Vương gia, phúc tấn, để bọn họ thay người làm chủ!"

Khương Đông Ly vội vàng ngẩng đầu lên.

"Không, ta không muốn làm cho A mã và ngạch nương có thêm phiền phức… Bọn họ đã đối xử với ta rất tốt rồi! Là do ta không tốt, chọc giận Đức Tuyển ca ca!"

Tinh nhi kéo Khương Đông Ly ngồi xuống đầu giường, đưa tay lau từng giọt nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi: "Ta không nói với Vương gia, phúc tấn nữa, nhưng cách cách, người cũng đáp ứng Tinh nhi đừng khóc nữa được không?"

Khương Đông Ly cố nhịn khóc, có chút miễn cưỡng.

"Nào, bây giờ người hãy hít thở thật sâu, nói rõ cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, biết đâu ta có thể thay cách cách nghĩ ra biện pháp gì đó!" Tinh nhi thành thật nói.

Khương Đông Ly đáng thương hít mũi, bắt đầu yếu ớt kể lại chuyện…

Ngày đại hôn của Đức Tuyển, chỉ còn có hai ngày nữa là đến.

Khương Đông Ly ngồi trong đình tạ dưới hoa viên, mắt nhìn thấy trong phủ hạ nhân đi đi lại lại rất vội vàng, cả người có chút thất thần ngẩn ngơ.

Tinh nhi bưng một chén cháo đi đến bên cạnh nàng, nói: "Cách cách, ăn chút cháo đi, người đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, nếu còn tiếp tục như vậy, thân thể sẽ không trụ vững mất!"

"Ta không đói bụng!" Đôi mắt Khương Đông Ly lơ đễnh nhìn về phía xa xăm, miễn cưỡng trả lời.

Tinh nhi thấy nàng như vậy, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Từ sau ngày rời khỏi Vũ Uyên Lâu, cách cách ngày nào cũng ngồi ở hoa viên, toàn bộ tâm trí dường như đã bỏ mất ở đâu rồi.

Đức Tuyển bối lặc gia kia cũng thật vô tình, quả nhiên đối xử với cách cách hờ hững lạnh nhạt, ngay cả đến Vương gia và phúc tấn hình như cũng đang hết sức tránh mặt cách cách, không ai biết cách cách đang rất khó chịu, chứ đừng nói đến chuyện đến đây thăm nàng!

Tinh nhi quả thật cảm thấy không đáng cho Đông Ly cách cách, từ nhỏ đã bị đưa vào trong phủ làm tân nương xung hỷ, chuyện xong rồi, bây giờ lại đem người đá sang một bên, cho làm một tiểu thϊếp địa vị thấp hèn, sống hay chết cũng không ai thèm để ý.

Nghĩ đi nghĩ lại, đầu mũi đột nhiên cay cay đau xót, nàng nghẹn ngào nói với Đông Ly cách các: "Cách cách, ngươi đừng như vậy! Phải làm sao thì người mới vui lên bây giờ, Tinh nhi nhất định phải làm người vui mới được!"

Vừa mới dứt lời, phía bên ngoài hoa viên chợt vang lên một trận âm thanh khua gõ rung trời, còn có cả tiếng gào thét hung hồn, dường như là có đám mãi nghệ đang diễn trò đầu phố.

Trong đầu Tinh nhi chợt lóe lên một tia sáng, có lẽ nàng nên mang cách cách ra ngoài đường đi dạo, bên ngoài náo nhiệt thú vị thú vị như vậy, cách cách ít nhiều cũng sẽ vui lên một chút, tâm tình có khá lên, ăn uống cũng theo đó mà khởi sắc!

Ừ, cứ làm như vậy đi! Tinh nhi buông bát cháo, kéo kéo Đông Ly, vui vẻ nói với nàng: "Cách cách, chúng ta ra ngoài đường đi dạo đi, bên ngoài có nhiều trò vui thú vị, người nhất định sẽ rất thích."

Hai tròng mắt thiếu sức sống của Khương Đông Ly không hề động lên một chút ánh sáng hiếu kỳ, nàng chậm rãi mỉm cười, gật gật đầu với Tinh nhi, rồi lại ủ rũ nói: "Chúng ta làm sao mà có thể ra ngoài được đây, người trong phủ sẽ không để chúng ta một mình ra ngoài đường đâu!"

Tinh nhi cúi đầu nghiêng nghiêng một lát, đôi nhãn cầu đen bóng lúng láy chuyển động, rồi trả lời: "Chúng ta theo cửa sau của hoa viên trốn ra ngoài, không ai thấy đâu, bọn họ còn đang bận rộn với việc đại hỷ của đại bối lặc vào ngày mốt, không đếm xỉa tới chúng ta!"

Lời này của nàng lại chạm vào nỗi đau của Khương Đông Ly, chỉ thấy thần sắc của nàng lại ảm đạm cúi đầu.

Đáng chết! Đúng là vạch áo cho người xem lưng, Tinh nhi ở trong lòng tự mắng chính mình. Nàng kéo tay Khương Đông Ly chạy về hướng cửa hậu hoa viên, trước hết nàng phải làm cho cách cách tạm thời rời khỏi cái chỗ thương tâm này, đừng tự chìm đắm trong những ưu tư ảo nảo nữa.

"Như vậy có được không?" Khương Đông Ly mơ hồ hỏi.

"Cách cách chẳng lẻ không muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút sao?" Tinh Nhi xúi giục.

Suy nghĩ một lát, lúm đồng tiền của Khương Đông Ly chậm rãi nở ra một nụ cười mang theo một chút thương cảm, có thể tạm thời rời khỏi nơi này cũng tốt, không thì nàng sẽ lại tiếp tục nghĩ đến Đức Tuyển ca ca mà muốn đau lòng, trào nước mắt! Huống hồ, nàng tự giễu cợt mà suy nghĩ, có lẽ cũng chẳng ai rảnh mà chú ý bắt gặp nàng đâu!

"Chúng ta đi thôi, ta nóng lòng muốn thấy những chuyện thú vị bên ngoài rồi." Nàng phấn chấn hẳn lên, kiên định nhìn Tinh nhi gật gật đầu.

Khương Đông Ly cùng Tinh nhi, chủ tớ hai người đi vào đường phố thành Bắc Kinh náo nhiệt ồn ào.

Dọc theo đường đi, thương gia rất nhiều, tiếng người huyên náo, những quầy quán ven đường biểu diễn những đồ vật thú vị có nhiều vô số, khiến người ta muốn hoa cả mắt.

Cảnh tượng náo nhiệt, sầm uất như vậy, Khương Đông Ly có chút ấn tượng, nàng khi nhỏ đã từng gặp qua. Nhưng sau nhiều năm qua, nàng ở trong Đa La Duệ vương phủ, không hề ra khỏi cổng lớn, cho dù là cổng trong, cổng phụ cũng chưa hề bước qua.

Hôm nay vừa nhìn thấy, tất cả những thứ trên đường phố này đối với nàng mà nói, đều mới mẻ thú vị phi thường, nàng nhìn đông một cái, sờ tây một cái, giống như một tiểu cô nương đang thích thú tò mò lại ham chơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »