Chương 5

Hiện giờ nàng chính là một đứa bé gái xinh xắn sạch sẽ, tuy nhiên duy nhất bệnh ghẻ chốc trên đầu thì vẫn chưa hoàn toàn được trị dứt.

Còn bây giờ, nàng đang khoác trên mình một bộ hỷ phục đỏ thẫm, trên đầu thì phủ một tấm khăn hồng, bị một đám người lôi kéo đưa đến căn phòng này, căn bản nàng vẫn không hề biết thực chất đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đây là một trò chơi thật vui; nhưng mà nàng đã ngồi tại chỗ này thật lâu rồi, bắt đầu cảm thấy có chút buồn, có chút nhàm chán.

Vì thế nàng lén vén chiếc khăn trùm đầu hất nó lên trên, rút quyển sách của phụ thân từ trong người ra, giở vài trang nghiên cứu.

Đột nhiên cửa phòng chợt mở toang, một bà mai tiến vào, vừa thấy khăn trùm đầu bị Đông Ly hất tung, vội đi nhanh về phía trước, kinh hãi hét to, “Ôi! Ngươi tại sao dám giở khăn trùm ra hả, đây là điềm xấu a.”

Vừa nói xong, bà vội vàng đem chiếc khăn trùm lại vị trí cũ, Đông Ly đành phải gấp quyển sách lại, nhét nhét trở lại vào trong ngực.

Tần má má dẫn một thiếu niên tuấn mỹ tới, rồi căn dặn, “Nhị bối lạc, ngươi thay đại bối lặc giở hồng khăn ra đi.”Thiếu niên kia nhoẻn miệng cười, theo lời lập tức vén chiếc khăn từ trên đầu Đông Ly xuống, đối mặt với nàng là một cặp mắt to tròn ranh mãnh, hắn bật cười khach khách, “Bộ dạng của oa nhi này đúng là không tồi nha, chỉ tiếc là đầu lại mắc bệnh ghẻ chốc, nhưng mà không sao, bệnh này trị liệu cẩn thận là khỏi ngay.”

Khương Đông Ly nhìn thấy trước mắt là một người thiếu niên tuấn tú nhã nhặn, điềm đạm, không nhịn được cũng liền cười theo, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu, nàng cất giọng non nớt hỏi, “Tiểu ca ca, ngươi tên là gì?”

Thiếu niên nhe hàm răng trắng muốt, cười thật tươi, “Ta gọi là Đức An, là nhị bối lặc trong phủ, sau này sẽ là tiểu thúc của ngươi.” (*tiểu thúc: em chồng á)

Vừa mới dứt lời, Tần má má ở kế bên đã khàn giọng phê bình, “Nhị bối lặc, ngươi đừng cùng tiểu phúc tấn nói chuyện phiếm nữa, giờ ta phải nhanh chóng đưa nàng đến phòng của đại bối lặc, ngàn vạn lần không thể làm chậm trễ giờ lành, đại bối lặc có được cứu hay không đều trông cậy vào chuyện này đấy.”

Đức An thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu, “Ngươi nhanh chóng mang nàng đi đi.”

Tần má má dẫn Đông Ly rời khỏi hỷ phòng, đi đến một lầu các thanh lệ, tĩnh mịch, phía sau hoa viên, vươn tay đẩy cửa phòng, đem nàng mang đến gần bên giường.

“Tiểu oa nhi, người này là vị hôn phu của ngươi, hắn có thể tiếp tục sống không toàn trông cậy vào ngươi, nếu phúc khí của ngươi tốt, thì từ nay về sau ngươi không cần phải lo lắng về cuộc sống, còn nếu không thì ngươi phải làm quả phụ thủ tiết cả đời đó nha.” Tần má má thở dài nói.

Khương Đông Ly thật sự không hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, chỉ chăm chú nhìn người bệnh đang hấp hối trên giường, là một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, “Hắn… hắn tại sao lại giống như phụ thân, hắn đang sắp chết sao?” Nàng ngây thơ hỏi trực tiếp.

Tần má má thở dài lắc đầu, “Ngươi nếu không muốn hắn chết, thì đêm nay nhớ phải chăm sóc thật tốt, đừng để cho đầu trâu mặt ngựa câu mất hồn hắn đi, có biết không?”

Khương Đông Ly bê một chiếc ghế đến bên cạnh giường ngồi, nghiêm túc trông nom người đang nằm trên giường, nhìn tới nhìn lui một hồi, nàng lại ngủ gật đi mất, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới kéo sụp mi mắt; không lâu sau, nàng chịu không nổi liền tựa mình vào thành giường thϊếp đi.

Nhưng cũng thật kì quái, sáng sớm hôm sau, tình trạng của Đức Tuyển bối lặc lại xuất hiện kì tích, hắn từ trong hôn mê đã dần tỉnh lại, sắc mặt tuy rằng vẫn còn rất kém, nhưng ít nhất cũng đã qua khỏi cơn nguy kịch.

Trong lúc đang chẩn bệnh, ngự y vẫn chưa tìm được lý do vì sao lại có chuyện thần kì này, thì lại vô tình phát hiện ra quyển sách Đông Ly mang bên người, vừa lật vừa xem, ngự y như đã nhặt được vật báu, hớn hở thông báo, “Đức Tuyển bối lặc được cứu rồi! Được cứu rồi!”

Thì ra đây là quyển sách thuốc của Khương Tử Khiêm dùng suốt đời sở học của mình nghiên cứu ra chuyên để trị các chứng nan y đủ loại.

Bởi vậy bệnh tình của Đức Tuyển bối lặc dần chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người trong vương phủ đều xem Khương Đông Ly như là phúc tinh, đối với nàng yêu thương vô cùng, đặc biệt là Đa La Duệ quận vương cùng phúc tấn đối đãi với nàng như nữ nhi ruột thịt, cưng yêu chiều chuộng hết mực.

Khương Đông Ly mơ mơ màng màng, căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra, sự sủng ái của vương gia cùng phúc tấn làm nàng mừng rỡ, cả ngày cứ ngây ngô cười nói. Bởi vì dù cha mẹ thân sinh của nàng đã qua đời, giờ đây ông trời lại ban cho nàng một đôi cha mẹ tốt bụng không kém.

Ngày hôm đó, Lan phúc tấn đem theo Đông Ly vào Vũ Uyên Lâu để thăm hỏi Đức Tuyển bối lặc, vừa bước vào cửa phòng, đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của hắn dành cho bọn nha hoàn.

“Thê tử của ta là Uyển Thanh cách cách của Cung Hoàng thân phủ, không phải cái đứa tiểu quỷ bị chốc đầu như các ngươi nói!”

Nguyên lai là do bọn người dưới tung ra chuyện xung hỷ, mọi người liên tục thì thầm sôi nổi, nói rằng Cung Hoàng thân kia không đành lòng để Uyển Thanh cách cách phải thủ tiết quả phụ cả đời, lại tìm ngay một tiểu oa nhi ghẻ chốc đầu thay thế cho con gái gả vào Đa La Duệ vương phủ để xung hỷ.

Những lời đồn này rất nhanh đã truyền đến tai Đức Tuyển bối lặc, hắn luôn luôn tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được một việc an bài như thế, trong lòng tất nhiên là nộ khí xung thiên.

Lan phúc tấn thấy thế vội vàng cho bọn nha hoàn cáo lui, đi đến bên giường Đức Tuyển, “Tuyển nhi, ngươi bệnh nặng mới khỏi, làm sao tính tình lại nóng giận như thế hở? Ngươi không phải lại muốn làm cho ngạch nương phải lo lắng chứ?”

Đức Tuyển cau mày, trầm giọng hỏi, “Ngạch nương, người thành thật nói cho con biết, cô dâu xung hỷ của ta có phải là Cung Hoàng thân phủ Uyển Thanh cách cách hay không?”

Lan phúc tấn nhìn vẻ mặt gàn bướng của hắn liền thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói, “Ngươi bệnh nặng như vậy, Cung Hoàng thân kia… thật sự luyến tiếc đem nữ nhi của hắn gả vào phủ chúng ta, cái này cũng không thể trách hắn được.” Nói tới đây, bà tạm dừng một chút, thở dài một hơi, sau đó tiếp tục, “Xung hỷ cô dâu nhập phủ chúng ta là ái nữ Khương Đông Ly của Tương Bình cách cách, muội muội của Cung Hoàng thân vương, nếu không nhờ có nàng, chỉ sợ ngươi đã trên đường xuống suối vàng rồi.”

“Nàng ta là người như thế nào? Con muốn thấy nàng ta.” Đức Tuyển lạnh lùng, khẽ nhếch môi.

Lan phúc tấn mỉm cười, hướng về phía Đông Ly phất tay bảo, “Ly nhi, ngươi lại đây, để bối lặc nhìn ngươi cho tốt.”

Khương Đông Ly nở một nụ cười thuần khiết, nhẹ nhàng bước đến bên giường, lẳng lặng đứng bên cạnh Lan phúc tấn.

Đến khi nàng giương mắt lên nhìn Đức Tuyển bối lặc trên giường thì hai mắt bỗng nhiên trừng trừng tròn to, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh hãi. Trước mặt là kẻ đã từng hất đổ bánh mì của nàng, lại còn tàn ác đạp lên tay nàng, theo bản năng, nàng co rúm lại, nép sát vào người Lan phúc tấn.

Phản ứng của Đức Tuyển thì vô cùng kịch liệt, người vợ xung hỷ vào cửa nhà hắn lại là nữ oa nhi chốc ghẻ ngày trước ông lão tướng số từng nói.

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Khương Đông Ly, giận dữ hét, “Ta không cần cái người quái dị này làm nương tử, nàng chính là một tiểu khất nhi, làm sao có thể xứng đôi với ta!” Hắn không cam lòng, vận mệnh của hắn đã bị tên thầy tướng số kia đoán hoàn toàn trúng. Không, hắn tuyệt đối không chấp nhận bất hạnh này, cũng tuyệt đối không tin vận mệnh kia!

Lan phúc tấn vội làm yên lòng tiểu Đông Ly đang bị kinh hãi, một bên trách cứ liếc mắt nhìn con trai mình, “Ngươi làm Ly nhi sợ. Làm sao ngươi có thể gọi nàng là người quái dị hả, bệnh chốc đầu này chỉ cần chữa trị tốt sẽ khỏi ngay, tóc cũng sẽ mọc dài ra. Ngươi cũng đừng quên, mạng của ngươi là do được nàng cứu về.”

“Hừ!” Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Con không cần nàng ta cứu.”

Nói xong, hai hàng chân mày hắn cau lại, hai mắt nheo nheo, vẻ mặt dữ tợn nhìn Đông Ly, ác thanh ác khí nói, “Ngươi, tên thảo dân quái dị kia, lập tức rời khỏi phòng của ta, đừng để ta phải trông thấy ngươi nữa. Đi! Cút mau cho ta!”

Khương Đông Ly bị dọa sợ đến mức nước mắt rưng rưng hai khóe mi, thân hình nho nhỏ run rẩy một hồi thật lâu, tiếp theo bật lên một tiếng oa, vừa đi vừa khóc, sau đó giãy mạnh khỏi vòng tay của Lan phúc tấn chạy thẳng ra ngoài.

“Ly nhi” Lan phúc tấn thấy vậy, vô cùng đau lòng, hô lên một tiếng, sau đó quay đầu lại, ánh mắt hằn hộc tức giận, trách cứ đứa con, “Đứa nhỏ này, ngươi cũng thiệt là, Ly nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, không cha không mẹ đã quá đủ đáng thương rồi, vì bệnh của ngươi mà bị ép gả vào phủ chúng ta, ngươi không những không cảm kích, lại còn hung hăng như thế, biểu hiện của ngươi thật làm cho ngạch nương đau lòng.”

Đức Tuyển thủy chung mím môi không nói nửa lời, mặc kệ ngạch nương nói thế nào, hắn tuyệt đối không thừa nhận tiểu oa nhi chốc đầu kia là thê tử của mình.

Lan phúc tấn thấy vẻ mặt của con vẫn kiên cường ương ngạnh, không khỏi thở dài một hơi rồi nói, “Mặc kệ là như thế nào, Đông Ly cũng đã được tứ phong làm Đông Ly cách cách, nàng xem như cũng xứng với ngươi, chờ đến khi Ly nhi được tròn 17 tuổi, ta và A mã ngươi sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho các ngươi cử hành hôn lễ chính thức.”

“Con tuyệt đối sẽ không lấy nàng ta.” Đức Tuyển nhe răng trợn mắt khẳng định.

“Ngươi…” Lan phúc tấn vừa tức vừa lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì được, đứa con trai này từ nhỏ đã thông minh hơn người, tâm tư lại thâm trầm, chín chắn, trưởng thành sớm, mọi việc đều tự mình chủ trương, không nhượng bộ ai, thật là chẳng biết tốt xấu.

Hít một hơi thật sâu rồi thở dài, bà ôn nhu nói, “Ngươi dưỡng bệnh cho tốt đi. Việc này tạm thời không đề cập tới nữa.” Dứt lời, bà nhẹ nhàng thay mền gối cho hắn rồi trở ra ngoài, tiện tay khép lại cánh cửa phòng.

Từ sau ngày ấy, Đông Ly chưa từng bước chân trở lại phòng của Đức Tuyển, bởi vì trong lòng nàng đã tràn ngập đầy sợ hãi đối với hắn.

Trừ bỏ Đức Tuyển, cả Đa La Duệ vương phủ đều đối đãi với nàng thật đặc biệt. Đa La Duệ quận vương cùng Lan phúc tấn thương yêu nàng thì khỏi phải nói, Đức An bối lặc và nàng tình cảm cũng hòa hợp vui vẻ, hai người thường chơi đùa cùng nhau, rồi còn cùng đọc sách, viết chữ.

Về phần Đức Tuyển bối lặc, sau khi bình phục, liền trở lại hoàng cung, cùng các hoàng tử tiếp nhận giáo dục, rèn luyện võ nghệ, trải qua nhiều năm trong cung, rất hiếm khi hồi phủ thăm hỏi, quả thực trong lòng hắn đã đem hoàng cung trở thành nhà mình! Trong lòng hắn rất rõ ràng – hắn không muốn về phủ vì nguyên nhân là không muốn tiếp nhận Đông Ly là thê tử của mình.

Kỳ thật hắn vô cùng sợ hãi những lời tiên đoán thẳng thắn của vị tướng số năm nào, đã nói trúng hết nhân duyên của hắn! Bởi vậy hắn kiên quyết không chấp nhận tiểu nha đầu xấu xí kia trở thành phu nhân thật sự, cho dù là thiên ý, hắn cũng muốn nghịch thiên hành sự, tuyệt đối không làm chuyện cười cho lão già mù kia.

Nhưng mà thiên ý đã quyết như thế, mục tiêu đã định làm thế nào có thể thoát đây…