Chương 11: Cô không làm được

Trên qυầи ɭóŧ có dính máu.

Trước khi đi tắm, Thẩm Tư Ngư đem chiếc qυầи ɭóŧ của mình ném vào thùng rác.

Cô đứng dưới vòi hoa sen, ngẩng mặt lên đón nhận dòng nước ở trên đỉnh đầu, dòng nước ấm áp trượt dài trên gò má rồi chảy xuống đầṳ ѵú, cô mở mắt ra rồi chạm nhẹ vào ngực mình.

Ở đó có một vài dấu răng nhẹ.

Cô biết rõ đêm nay chỉ là một tai nạn, sau này sẽ không còn xảy ra nữa.

Hạ Thạch Thanh nhất định sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, để mặc dòng nước chảy từ đỉnh đầu xuống gột rửa cơ thể mình, cô siết chặt đầu gối, cảm nhận mùi hương thuộc về Hạ Thạch Thanh từ từ biến mất .

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lau khô tóc, mặc lên mình một bộ đồ ngủ rồi đi vào trong phòng.

Vị trí căn nhà mà Thẩm Tiêu mới thuê rất tốt, phòng cũng rất đẹp nhưng giá cả thì cũng rất đắt, tiền thuê nhà mỗi tháng là mười triệu, chưa bao gồm tiền điện và tiền nước.

Mặc dù từ sau khi tốt nghiệp cho đến khi đã đi làm được vài năm Thẩm Tiêu kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mức phí chi tiêu của cô ấy cũng rất cao, bình thường không phải mời khách hàng đi ăn thì cũng là tặng quà cho khách hàng, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ tự thưởng cho bản thân một món đồ xa xỉ như nước hoa hoặc túi xách, cho đến bây giờ vẫn chưa tiết kiệm được số tiền đặt cọc để mua nhà.

Thẩm Tư Ngư mở bản Note ở trên điện thoại ra, ghi lại số tiền thuê nhà và ngày thanh toán tiền thuê nhà, sau đó cô mở thẻ ngân hàng ra để xem số dư.

Bình thường cô không hay đi mua sắm, tiền mừng ngày lễ hay ngày tết đều để dành tiết kiệm, có cả số tiền mừng mà người thân tặng khi cô đỗ đại học và số tiền cô đi làm thêm sau khi học đại học, thế mà số tiền tiết kiệm có trong thẻ ngân hàng chỉ hơn hai trăm triệu.

So với số tiền đặt cọc thì còn thiếu rất nhiều.

Cô tắt điện thoại đi, mở vali của mình ra, thu dọn quần áo của mình trước rồi mới đem quần áo của Thẩm Tiêu để vào trong tủ, sau đó lại đem giày cao gót của mình đặt lên tủ giày rồi xịt nước hoa lên từng đôi.

Sau khi thay ga giường mới cho hai phòng ngủ, đem quần áo bẩn vứt vào máy giặt để giặt, cả người Thẩm Tư Ngư nhễ nhại mồ hôi, cô bật điều hòa trong phòng, đi vào phòng tắm rồi tắm lại một lần nữa.

Cô cố ý làm một số việc tốn sức để bản thân bị phân tâm, nếu không cô sẽ cứ tiếp tục suy nghĩ về chuyện hồi tối, tuy nhiên dù đã kiệt sức nhưng khi nằm trên giường, cô vẫn không thể không nhớ tới nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông lên da thịt.

Cô xoay người, nằm nghiêng trên gối, cầm điện thoại lên nhìn, mười một giờ mười phút đêm, tiếng chuông thông báo trên WeChat liên tục vang lên, Hứa Hâm lại tiếp tục đăng ảnh, lần này không biết lại tham gia hoạt động gì, cả chục bức ảnh đều là các anh chàng đẹp trai.

Hơn nữa ở mỗi bức ảnh còn ghi số khoa, mã số sinh viên, tên của chàng trai và cả tài khoản WeChat của họ, còn có cả số bạn nữ, số khoa và ký túc xá ở trong trường của bạn gái cũ, tất cả đều được ghi lại một cách rõ ràng và rành mạch, Thẩm Tư Ngư nhìn mà cảm thấy rất ngạc nhiên.

Không biết Hứa Hâm có đăng trong nhóm không, nhưng cô ấy cũng đăng bài này trong nhóm ký túc xá.

Thẩm Tư Ngư quay lại chỗ hộp thư thì nhìn thấy Hứa Hâm gửi đến một tin nhắn: [Cuối cùng thì tớ cũng biết tại sao cậu lại tỏ ra thờ ơ với những anh chàng đẹp trai này! Đó là bởi vì anh rể của cậu quá đẹp trai! Bình thường cậu nhìn vẻ đẹp như thần tiên ấy đã quen, nên giờ nhìn những chàng trai này, tất nhiên cậu sẽ cảm thấy rất bình thường!]

Thẩm Tư Ngư nhìn đoạn tin nhắn, ngón tay giật giật, nhưng một câu cũng không trả lời lại, tắt điện thoại đi, cô nhắm mắt lại.

Anh rể.

Mọi người đều đang nhắc nhở cô rằng Hạ Thạch Thanh là anh rể của cô.

Là người cô không nên đến gần nhất.

Có thể cô sẽ không làm được.

Sau đêm nay, sợ là cô sẽ không làm được, sau này cô sẽ không còn cơ hội lại gần anh nữa.

Thẩm Tiêu và Hạ Thạch Thanh đã chia tay, sau này hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, cô cũng vậy.

Cho dù là có, Hạ Thạch Thanh cũng sẽ không thích cô.

Thẩm Tư Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng trong hốc mắt lại bất giác chua xót.