Chương 12.2: Anh không cần phải xin lỗi

"Thôi được rồi" Thẩm Tiêu không làm phiền cô nữa, lúc cô ấy đi ra để gọi điện cho khách, người ở đầu dây bên kia nói con trai của ông ta đang học ở một trường đại học nào đó, anh ta là một người có tài năng, không lâu nữa sẽ tốt nghiệp, anh ta vẫn chưa tìm được bạn gái nên hỏi Thẩm Tiêu có hứng thú muốn gặp mặt hay không, tất nhiên Thẩm Tiêu không có hứng thú, nhưng cô ấy đột nhiên nhớ đến Thẩm Tư Ngư liền đáp: "Được thôi, vậy sắp xếp thời gian gặp nhau đi."

Sau khi làm xong Thẩm Tư Ngư đi ra, rửa sạch bát salad mà Thẩm Tiêu vừa ăn xong, đặt đôi giày cao gót ở cạnh ghế sô pha vào tủ giày, sau đó mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc đi ra, cô nhìn thấy Thẩm Tiêu đang cầm điện thoại của mình.

Thẩm Tư Ngư giật mình nhìn, cô còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thẩm Tiêu lắc lắc chiếc điện thoại rồi nói: "Có người gọi cho em, thêm một giây nữa là chị nghe được rồi, bạn cùng lớp của em à?"

Thẩm Tư Ngư nhận lấy điện thoại và thấy có một cuộc gọi nhỡ, tên người gọi được lưu là: Hạ.

Người gọi đến là Hạ Thạch Thanh.

Nhất thời trong đầu cô tràn ngập những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, nghe Thẩm Tiêu nói như vậy, biết là cô ấy không nhận ra "Hạ" là Hạ Thạch Thanh, nhưng trái tim cô vẫn đập thình thịch rồi lại vô thức gật đầu: "Vâng."

"Gọi lại xem sao" Thẩm Tiêu duỗi tay ra che miệng rồi ngáp một cái.

"Vâng" Thẩm Tư Ngư cầm điện thoại đi vào phòng, tóc vẫn chưa sấy khô, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tim lại bắt đầu đập dữ dội.

Tại sao Hạ Thạch Thanh lại gọi đến? Vì chuyện xảy ra vào đêm hôm qua sao? Hay là vì chị Thẩm Tiêu của cô?

Cô không biết.

Cô do dự một hồi rồi mới gọi lại, điện thoại chỉ đổ chuông ba lần liền có người nhấc máy, sau đó là giọng nói lạnh lùng mà chỉ Hạ Thạch Thanh mới có vang lên: "Thẩm Tư Ngư."

"Em đây" Thẩm Tư Ngư vô thức đứng thẳng người lên, ngón tay siết chặt bộ đồ ngủ.

"Trưa thứ bảy này em có rảnh không?" Giọng nói của Hạ Thạch Thanh chậm rãi và nhẹ nhàng, nếu nghe kỹ có thể nghe thấy một chút căng thẳng: "Anh muốn gặp em nói chuyện một chút."

"Nói chuyện gì vậy?"

Hạ Thạch Thanh im lặng một hồi rồi sau đó lại nói xin lỗi: "Thực sự rất xin lỗi."

Thẩm Tư Ngư ngồi ở trên ghế, lấy tay che mắt lại, một lúc lâu sau cô mới nói: "Anh không cần phải xin lỗi."

Rõ ràng cô có thể giả làm người bị hại rồi bắt anh chịu trách nhiệm, hoặc tống tiền anh vì những chuyện đã xảy ra vào đêm qua, nhưng cô lại trốn tránh, còn nói với Hạ Thạch Thanh rằng hãy coi đó là một giấc mơ.

Cả đêm Hạ Thạch Thanh ngủ không ngon, ban ngày đến bệnh viện càng không thể tập trung làm việc, anh nhấc điện thoại lên mấy lần, muốn gọi cho Thẩm Tư Ngư, nhưng không biết phải nói gì. Sự tự trách của anh đã làm dịu đi nỗi buồn khi chia tay với Thẩm Tiêu, thậm chí anh còn không phát hiện ra, người mà cả ngày anh nghĩ đến là Thẩm Tư Ngư chứ không phải Thẩm Tiêu.

Cô gái này, rõ ràng là rất thích anh, nhưng lại nói chuyện qua điện thoại với anh một cách rất bình tĩnh.

"Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa."