Chương 13.2: Bạn trai

Trước khi đến giờ tan làm trời đã tối, bên ngoài trời đã nhá nhem, cơn mưa lớn trong phút chốc ầm ầm trút xuống, cả văn phòng bắt đầu ồn ào, có người nói ở nhà quên đóng cửa sổ, có người muốn đến trường đón con tan học, cũng có người nói tối có hẹn đi xem phim, tiếng nói ồn ào vang lên từ mọi hướng, chỉ có Thẩm Tư Ngư ngồi trước máy tính, dịch email một cách nghiêm túc, cô gõ trên bàn phím: [Đứng núi này trông núi nọ, nghĩa là chỉ ý chí không kiên định, nhìn thấy những sự vật khác liền muốn thay đổi suy nghĩ ban đầu, câu này dùng để chỉ con người.]

Đến khi Thẩm Tư Ngư tan làm, cơn mưa to đã nhỏ hơn rất nhiều, cô cầm ô đi đến sân ga đứng đợi xe buýt, cô lao công mặc áo chiếc áo mưa sử dụng một lần đang thông cống bị tắc, cô ấy cầm một đống rác, mũ áo mưa bị thổi bay, cả đầu ướt đẫm.

Thẩm Tư Ngư giẫm nước đi đến, cầm ô che cho cô lao công, trời mưa to quá, cô chỉ đứng ở sau lưng một lúc quần áo đã bị ướt hết. Cô lao công quay đầu lại nhìn cô, nói cảm ơn cô suốt rồi dùng tiếng địa phương bảo cô quay lại trú mưa đi, đừng để bị cảm lạnh.

Bệnh viện mà Hạ Thạch Thanh làm việc cách nơi Thẩm Tư Ngư làm việc một con phố, anh đang lái xe bị tắc đường, qua lớp kính chắn gió anh đã nhìn thấy Thẩm Tư Ngư ở phía xa. Cô đang mặc một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần bò và đi một đôi giày trắng, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi bay, những ngón tay mảnh mai đang cầm cán ô, nghiêng nửa người, che chiếc ô trong suốt trên đầu cô lao công.

Không biết cô lao công nói gì, Thẩm Tư Ngư nở ra một nụ cười vui vẻ, lần đầu tiên Hạ Thạch Thanh phát hiện ra, lúc Thẩm Tư Ngư cười, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền.

Anh lái xe đến sân ga, bấm còi mấy lần nhưng Thẩm Tư Ngư không có phản ứng nên anh lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tư, thế nhưng Thẩm Tư Ngư lấy chiếc điện thoại đang rung ra, nhìn nó khoảng một giây sau đó lại cất vào túi.

Hạ Thạch Thanh: "..."

Anh im lặng một lúc, lấy ra một chiếc ô dự phòng, mở cửa bước xuống xe.

Thẩm Tư Ngư đang định đưa ô cho cô lao công thì nghe thấy cô ấy nói: "Ồ, bạn trai của con tới đón con rồi, mau về đi."

Bạn trai?

Thẩm Tư Ngư ngạc nhiên nhìn lại, hai mắt mở to: "Anh... sao anh lại ở đây?"

Hạ Thạch Thanh đang đứng sau lưng cô, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hạt mưa rơi trên vai làm ướt một mảnh áo nhỏ, anh rất cao, Thẩm Tư Ngư gần như là ngước lên nhìn anh, thấy chiếc kính của anh bị dính mưa, đột nhiên cô muốn vươn tay ra lau sạch.

Cách đó không xa vang lên một tiếng còi, có một người mở cửa xe, thò đầu ra và quát Hạ Thạch Thanh: "Chết tiệt cậu có lên xe hay là không! Mau bảo vợ cậu lên xe đi! Chết tiệt!"

Có lẽ là nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thạch Thanh và Thẩm Tư Ngư, người kia quay đầu lại, nói với những người trong xe: "Hai người này đẹp đôi một cách kỳ lạ."

Hạ Thạch Thanh che ô lên đầu Thẩm Tư Ngư, nhìn cô nói: "Lên xe trước đi."

Đầu óc của Thẩm Tư Ngư bị tiếng hét hỗn loạn làm cho quay cuồng, cho đến khi ngồi lên xe cô mới kịp phản ứng, vậy mà cô lại không phản bác lại.

Và Hạ Thạch Thanh cũng vậy.