Chương 57

Khoảng thời gian đó giống như bị nhấn vào nút tua nhanh.

Thời gian bay quá nhanh.

Thẩm Phụ dọn tới đây, cùng cô ở cùng một chỗ, đồ đạc anh mang cũng không nhiều lắm.

Con rắn đen Mexico tìm người chuyên môn hỗ trợ nuôi nấng, anh không có cách nào mang theo nó lại đây, bởi vì Kiều Nguyễn sẽ bị dọa sợ.

Sở thích của anh quá mức âm u, thích động vật cũng vậy.

Người ta nói rằng người yêu với nhau phải thẳng thắn thành khẩn, nhưng những phương diện không tốt này, Thẩm Phụ không định để cho cô biết.

Mọi người đều có băn khoăn, anh cũng có.

Anh không hy vọng những việc này trở thành chướng ngại trong chuyện tình cảm của bọn họ, người khó khăn lắm mới theo đuổi được, anh không nỡ lại buông tay.

Kiều Nguyễn nói anh ngốc, nhà mình lớn như vậy không ở, lại đến đây chen chúc trong cái ổ nhỏ của cô.

Thẩm Phụ tươi cười ôn nhu ôm lấy cô: “Ngốc là em mới đúng.”

Nhà có rộng, cũng không bằng nơi có Kiều Nguyễn.

Có lẽ cô không biết, những ngày tháng không dám đi gặp cô trước kia, nhân sinh của anh có bao nhiêu bất lực và bàng hoàng.

Anh từ bỏ hết thảy, thậm chí không tiếc một lần nữa tham gia thi đại học.

Chính là vì ở lại bên cạnh cô, ở lại thành phố có cô.

Thích sẽ không khiến người ta trở nên tự ti, nhưng tự ti sẽ dẫn tới đoạn tình cảm này không có cách nào nói ra ngoài miệng.

Thật ra Thẩm Phụ không tự ti, anh là thiên chi kiêu tử, là thiên tài người người khen ngợi.

Duy nhất ở trước mặt Kiều Nguyễn, anh mới là người nhát gan không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Nhưng bây giờ, người nhát gan cuối cùng cũng được ở bên cô gái mình âu yếm.

Đề tài hơi lệch, từ nói đối phương ngốc, lại nói tới kế hoạch tương lai.

Kiều Nguyễn bắt đầu trước, cô nói sang năm cô muốn từ chức: “Từ hồi đại học em đã muốn đi du lịch tự túc nhưng mãi không có thời gian, lại thêm mấy năm nữa là em 30, chỉ sợ lúc ấy càng không có thời gian và tinh lực.”

Thẩm Phụ ôm cô: “Anh đi cùng em.”

Kiều Nguyễn hỏi anh: “Anh cũng đi?”

Thẩm Phụ rũ mắt: “Sao, em không định mang anh theo à?”

Câu hỏi mang theo ý chất vấn.

Kiều Nguyễn phát hiện dạo này lá gan của anh lớn hơn không ít, trước đây sợ nói sai câu nào chọc cô không vui.

Mỗi lần nói xong thấy sắc mặt cô thay đổi sẽ vội vàng nói xin lỗi.

Nhưng hiện tại khác rồi, còn học được tranh luận.

Kiều Nguyễn nói: “Em phát hiện lá gan của anh càng lúc càng lớn.”

Thẩm Phụ cúi đầu, chôn ở cổ cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

Không khác gì lúc Tiểu Hoa Lê làm nũng.

“Không còn sợ hãi.”

Cô cố ý trêu anh: “Thế lỡ ngày nào đó em chán anh, không thích anh nữa thì sao?”

Thân mình anh hơi cứng lại, động tác cũng chậm lại rất nhiều.

“Em đừng nói những lời này.”

Anh nói: “Anh sẽ khóc đấy.”

Kiều Nguyễn giễu cợt anh: “Dạo này anh ở cùng Tiểu Hoa Lê nhiều quá hay sao mà càng ngày càng giống nó thế.”

Thẩm Phụ nhẹ giọng nói: “Anh không bằng Tiểu Hoa Lê.”

Kiều Nguyễn nghi hoặc: “Hả?”

Ngữ điệu anh thong thả nhẹ nhàng, ánh mắt lại cực nóng nhìn cô: “Tiểu Hoa Lê có thể ở ngực em cọ tới cọ lui, nhưng anh không được.”

Cô không cho.

Anh cũng muốn cọ cọ.

Kiều Nguyễn sững sờ, khuôn mặt đỏ lên, lời nói cũng lắp bắp.

“Anh…… Anh nói bậy gì đó.”

Có vẻ Thẩm Phụ rất vừa lòng với phản ứng này của cô, mặt mày mỉm cười nhìn cô.

Buổi tối, Kiều Nguyễn nói chuyện điện thoại với Hạ Y Nhiên, lại nghe Mã Vị Hi nhắc mãi nửa giờ.

Vừa lúc Thẩm Phụ tắm rửa xong, anh biết Kiều Nguyễn đang gọi điện thoại với người nhà, cho nên cũng không lên tiếng mà an tĩnh ngồi một bên.

Tóc gội xong đã sấy khô, sợi tóc nhu thuận buông xuống trán, sắp che khuất đôi mắt.

Trước khi cúp máy, Kiều Nguyễn không quên dặn dò Mã Vị Hi nhớ nghe lời.

Cậu một bên đáp ứng, một bên hỏi Kiều Nguyễn khi nào trở về thăm mình.

Kiều Nguyễn nhìn Thẩm Phụ an tĩnh ngồi đọc sách ở một bên, nói: “Nhanh thôi, lần sau nghỉ chị về.”

Cúp điện thoại, Thẩm Phụ khép lại sách trong tay, đứng dậy đi tới.

Kiều Nguyễn hỏi anh: “Anh đọc cái gì vậy?”

Anh lắc đầu: “Đọc không vào.”

“Sao đọc không vào?”

“Nghĩ sao em mãi không cúp điện thoại.”

Lúc cô gọi điện thoại, trong mắt không có anh.

Kiều Nguyễn nói tóc anh dài quá, bảo anh đi lấy kéo tới, tự mình sửa lại cho anh.

Thẩm Phụ đứng dậy ra ngăn kéo cầm kéo, đưa cho Kiều Nguyễn.

Kiều Nguyễn nhìn trái phải, bảo anh mang quyển sách kia lấy lại đây.

Miễn cho tóc rơi trên mặt đất.

Thẩm Phụ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không chút nào nghi ngờ trình độ cắt tóc của cô.

Kiều Nguyễn tự tin tràn đầy một kéo đi xuống, trầm mặc.

……

“Nếu không ngày mai chúng ta đến tiệm cắt tóc nhìn xem có thể cứu được không.”

Thẩm Phụ nhìn gương, chỗ đó bị cắt rất rất ngắn.

Anh nhẹ giọng cười nói: “Anh cảm thấy khá đẹp.”

Kiều Nguyễn cảm thấy hơi thất bại.

Cũng may là gương mặt này của Thẩm Phụ cân được mọi kiểu tóc.

Kiều Nguyễn thở dài, ở trong lòng an ủi chính mình.

Mỗi người đều có sở trường riêng, nếu người ngoài nghề như cô tùy tay cũng có thể cắt ra một kiểu tóc hoàn hảo thì các thợ cắt tóc không phải thất nghiệp hết sao.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng cô mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy kiểu tóc như chó gặm của Thẩm Phụ thì cảm giác áy náy lại dâng lên.

Cô tắt đèn, nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng cứ cảm thấy thực xin lỗi anh.

Nếu thực xin lỗi, vậy đền bù cho anh đi.

Vì thế Kiều Nguyễn đỏ mặt, cậy bóng đêm nắm tay anh: “Cái kia……”

Kiều Nguyễn hơi loạn thị, cho nên buổi tối cô nhìn không rõ lắm.

Nhưng thị lực của Thẩm Phụ rất tốt, cho dù chỉ có chút ánh đèn mỏng manh ngoài cửa sổ tiến vào, anh vẫn như cũ có thể nhìn rõ dáng vẻ giờ phút này của Kiều.

Mặt đỏ lên, môi mỏng mím chặt.

Thẩm Phụ không nói lời nào, an tĩnh chờ cô nói xong.

Trầm mặc giằng co đại khái hai ba phút, cô mới từng chút từng chút cọ đến bên cạnh anh.

“Không phải anh vừa nói anh không bằng Tiểu Hoa Lê sao.”

Thẩm Phụ nghe được những lời này, thân mình khẽ nhúc nhích.

Mặt Kiều Nguyễn càng đỏ hơn: “Vậy anh…… Hôm nay để cho anh làm Tiểu Hoa Lê một lần đi.”

Ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.

Thẩm Phụ đầu tiên là hơi nhíu mi, sửng sốt một lát, sau đó dương môi tới gần: “Thật không?”

Kiều Nguyễn xấu hổ không ngồi nổi, dựa vào vai anh: “Quá hạn không chờ.”



Thẳng đến sau nửa đêm, Kiều Nguyễn mới ý thức mơ hồ, người quả nhiên không giống mèo.

Mèo làm những động tác đó không có bất kỳ tạp niệm gì, nhưng người thì khác.

Đặc biệt là người đàn ông bình thường nhưng lại ăn chay nhiều năm như Thẩm Phụ.

Một khi phá giới, sẽ không biết tiết chế.

Kiều Nguyễn bị anh ôm đi tắm rửa, cô dựa vào vai anh, hỏi anh: “Lão xử nam có phải đều tác cầu vô độ như vậy không?”

Thẩm Phụ nghiêm túc rửa sạch cho cô, đáy mắt mang theo đau lòng cùng một chút tự trách.

Mới vừa rồi dùng sức hơi quá.

“Người khác anh không biết.” Anh rất thành thật, thân thể thành thật, người cũng thành thật: “Nhưng anh hình như là như vậy.”

Không phải hình như, rõ ràng chính là vậy.

Giọng nói của Kiều Nguyễn sớm từ vừa rồi đã kêu đến khàn, lúc này nói chuyện không nhấc được sức lực, cô ôm hy vọng hỏi: “Đàn ông qua 30 chắc là sẽ từ từ không được đúng không anh?”

Thẩm Phụ ngước mắt: “Hy vọng anh không được à?”

“Cũng không phải.” Đại khái là cảm thấy tư thế này không quá thoải mái, Kiều Nguyễn ở trong l*иg ngực anh vặn vẹo, một lần nữa điều chỉnh một chút: “Hy vọng tinh lực của anh không dư thừa như vậy.”

“Vậy hẳn là không thể như em mong muốn.”

Kiều Nguyễn không nói, nhìn chằm chằm đèn trần toilet phát ngốc.

Nhu cầu của Thẩm Phụ lớn như vậy, anh làm thế nào nhịn hơn hai mươi năm?

——

Sáng sớm hôm sau, Kiều Nguyễn vội vàng rửa mặt xong rồi đưa Thẩm Phụ đến tiệm cắt tóc gần đó.

Thợ cắt tóc nhìn tóc mái anh, biểu tình ngũ vị trần tạp.

Kiều Nguyễn hỏi anh ta: “Còn cứu được không?”

Thợ cắt tóc nỗ lực nhẫn nhịn, thật sự không nhịn được: “Đây là cô cắt à?”

Kiều Nguyễn có chút xấu hổ gật gật đầu.

Thợ cắt tóc lại cười: “Xem ra tính tình đối tượng của cô khá tốt.”

Kiều Nguyễn mím môi không nói, gương mặt bởi vì quá hổ thẹn mà biến hồng.

Bạn trai tính tình tốt đứng lên: “Chúng ta đổi salon khác đi.”

Kiều Nguyễn nói: “Chỗ này gần nhất, cũng là chỗ được đánh giá tốt nhất khu này, đổi salon khác em sợ…… không có phương pháp xoay chuyển trời đất.”

Anh nhẹ nhàng nhíu mày.

Tuy rằng cuối cùng vẫn nghe lời ngồi xuống, nhưng sắc mặt không được tốt lắm.

Anh không muốn nhìn thấy Kiều Nguyễn đỏ mặt với người đàn ông khác.

Kiểu tóc đó quả thật không cứu được, cắt quá ngắn.

Cuối cùng thợ cắt tóc dứt khoát cắt cho anh cái đầu đinh.

Cảm giác khác hoàn toàn lúc nãy, đường cong ngũ quan của anh thiên về ngạnh lãnh kiên nghị.

Đuôi mắt hẹp dài cho người ta một loại cảm giác khoảng cách không dễ tiếp cận.

Khách hàng nữ trong tiệm nhỏ giọng nghị luận: “Đẹp trai quá, đẹp đến mức chân tôi nhũn hết rồi.”

“Đừng nghĩ, người ta có bạn gái rồi.”

“Quả nhiên đẹp trai đều bị đoạt đi rồi.”

“Bạn gái anh ấy cũng không kém, đại mỹ nhân.”

Từ tiệm cắt tóc ra ngoài, Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm Thẩm Phụ.

“Thật sự không được thì chúng ta mua chiếc mũ đi.”

Thẩm Phụ hỏi cô: “Rất xấu à?”

“Cũng không phải.”

Kiều Nguyễn không biết nên nói như thế nào, đột nhiên nghèo từ, trong não nỗ lực cướp đoạt một phen, cô nói: “Như thế này nhìn anh rất hung dữ.”

Vốn dĩ Thẩm Phụ không thuộc về diện mạo ôn hòa nho nhã, ngũ quan của anh quá sắc bén.

Đặc biệt là mi cốt và hàm dưới.

Đường cong ưu việt, nhưng quá mức lạnh lùng.

Ngày xưa còn có chút tóc mái chống đỡ làm giảm đi một chút.

Hơn nữa bản thân khí chất xuất trần cũng không ai quá chú ý này đó.

Nhưng hiện tại, triệt để lộ ra.

“Bệnh nhân của anh sẽ sợ anh đấy.”

Thẩm Phụ nhẹ giọng cười cười: “Sợ anh làm cái gì, anh cũng sẽ không động thủ.”

Thôi.

Cũng may anh lớn lên đủ đẹp, đẹp đến mức có thể xem nhẹ cảm giác xa cách và đạm mạc do vẻ ngoài mang đến.

Kiều Nguyễn nắm tay anh, cảm thán một câu: “Vốn định lần sau nghỉ đưa anh về gặp mẹ em, trước mắt xem ra phải chậm lại.”

Thẩm Phụ dừng lại, sau đó hỏi cô: “Sao phải chậm lại?”

Anh hẳn là chờ những lời này của Kiều Nguyễn đã rất lâu rồi, dẫn anh trở về gặp mẹ cô.

Nhưng giờ cô chủ động nói ra, rồi lại bỏ thêm một câu muốn chậm lại.

Kiều Nguyễn nói: “Tóc anh quá ngắn, mẹ em không thích tóc quá ngắn…… Vẫn là chờ tóc dài thêm một chút đi.”

“Dài hơn?”

“Chiều dài trước đây của anh.”

Thẩm Phụ nói: “Vậy cũng không lâu lắm.”

Kiều Nguyễn gật đầu: “Chiều dài bình thường, nhưng bây giờ của anh quá ngắn.”

“Cách ngày nghỉ tiếp theo của em còn bốn ngày.”

Thẩm Phụ nắm lấy tay Kiều Nguyễn, trợn mắt nói dối: “Tóc anh dài nhanh, bốn ngày là đủ rồi.”