Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngắm Nhìn Thế Giới Này

Chương 5

« Chương Trước
Đây là lần đầu tiên tôi và mẹ cãi nhau to như thế!

Tối hôm ấy, sau khi biết điểm thi, tôi rã rời chậm rãi bước về nhà với tâm trạng vô cũng thất vọng và đau buồn. Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao tôi đã cố gắng như vậy mà lại không bằng người không bao giờ cố gắng, chỉ dựa vào vận may?

Tâm trạng bất ổn, tối đó, tôi chả muốn làm gì nữa, chỉ muốn tìm gì đó để giải tỏa cảm giác khó chịu trong người. Thế là tôi chơi game nguyên buổi tối đó.

Mẹ tôi lúc đó đi thể dục về, thấy tôi cắm mặt vào cái màn hình điện thoại chơi game mà không lo học thì rất tức giận, mắng tôi: “Sao mày không lo mà học, chỉ lo chơi game. Chơi lắm vào rồi nghiện mà bỏ học à?”

Tôi nhịn, cố gắng bình tĩnh trả lời: “Con mới thi xong, con muốn giải lao một tí.”

Thế là mẹ tôi “nổ” một phát ngay: “Chơi một tí? Tao thấy mày ngồi nghiện ở cái điện thoại rồi. Mày còn lo học hành gì nữa?”

Đến lúc này, cộng với tâm trạng mới biết điểm thi xong, tôi không thể chịu được nữa: “Mẹ biết gì mà nói? Tại sao khi nào con chơi điện thoại mẹ cũng bảo con nghiện? Mà con nghiện thì con đi bụi lâu rồi.”

Nghe tôi nói thế, mẹ tôi điên lên: “Mày nói cái gì? Tao bảo có sai đâu? Mày còn dám nói thế à? Học thì không lo mà học, ngày nào cũng điện thoại máy tính, mày còn bảo gì ai?”

“Ai bảo mẹ nói thế với con? Mẹ có bao giờ tin tưởng con đâu? Mẹ chả bao giờ nhìn mặt tốt của con mà khen một câu, mẹ toàn nhìn vào mặt xấu của con mà nói thôi! Trong học tập, con cố gắng thế nào mẹ cũng đâu quan tâm, để ý, khích lệ, động viên con lấy một câu. Mà bây giờ con chơi game để giải tỏa thì mẹ lại mắng!”

“Mày thì giỏi rồi đấy, có học thức rồi đấy. Giờ còn cãi lại mẹ.”

Tôi gần như sắp bật khóc, suốt những ngày vừa qua, tôi gần như sắp phát điên vì ôn thi học kì. Học ở lớp, ở nhà. Vô cùng mệt mỏi và tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng. Quá tức giận, tôi kìm chế để không hét to lên với mẹ: “Con tự biết làm chủ bản thân, biết khi nào cần học, khi nào cần chơi. Không cần mẹ quản, con tự biết mình đang làm gì!”

“Ờ, mày biết làm gì thì giỏi rồi, cả ngày cầm điện thoại rồi sau này mới biết mày thành con nghiện.”

Tôi thật sự rất tức giận. Xin thề với danh dự rằng, tôi không bao giờ bỏ bê việc học, tôi đã nỗ lực rất nhiều. Thậm chí là có những lúc tôi thật sự rất muốn bỏ cuộc, nhưng tôi vẫn rất cố gắng để vừa phân bố thời gian học ở trường, vừa chia thời gian học ở nhà.

Vì quá mệt mỏi, quá chán nản và thất vọng. Câu cuối cùng tôi nói với mẹ là: “Thôi mẹ im đi, mẹ không tin ở con thì thôi, con không muốn nói gì nữa!”

Tôi ném điện thoại trên bàn học, đóng sập cái máy tính lại rồi chạy ngay ra nhà tắm, khóa trái cửa và bật khóc.

Tôi cảm thấy thật sự rất oan uổng. Những nỗ lực của tôi chẳng bao giờ được nhìn nhận. Đặc biệt là người thân của tôi, người mà tôi rất muốn có được sự nhìn nhận. Trong chốc lát, một suy nghĩ thoáng qua đầu tôi: “Ngay cả mẹ cũng không tin mình, thì còn ai tin mình nữa chứ?”

Và tôi biết, tôi đã nặng lời với mẹ, mặc dù biết mẹ nói thế cũng là vì tôi. Nhưng vẫn không thể dập tắt được sự thất vọng và mất mát sau sự việc ấy xảy ra trong lòng tôi.
« Chương Trước