Chương 1: Hệ thống sát thủ

[Tên?]

"Mâu Tuyên."

[Tuổi?]

"Hai mươi."

[Hệ thống cập nhật xong, neo đậu hoàn tất, xác nhận hệ thống sát thủ "Quần Tinh Lấp Lánh", kí chủ khỏe chứ, hợp tác vui vẻ.]

"..."

"Không phải, hệ thống à, chúng ta không phải người quen cũ sao, cậu làm vậy không sợ lãng phí bộ nhớ à?"

[Anh Mâu, đây là nghi thức, nghi thức cậu hiểu không, hệ thống không làm nghi thức thì không phải là hệ thống tốt, đây mới là cách gặp mặt chính xác của chúng ta!]

……

Sự việc bắt đầu như thế này.

Mâu Tuyên, hai mươi tuổi, mồ côi cha mẹ, là một kẻ vô công rồi nghề trên mặt đất, thừa kế khối tài sản kếch xù, không chút vinh quang trở thành một tên otaku ngày ngày ngồi xổm ở nhà lãng phí tuổi trẻ của mình vào việc luân chuyển giữa phòng tài liệu và game.

Vào đêm cậu tròn hai mươi tuổi, hệ thống đáng yêu của cậu cuối cùng đã giáng lâm với lời chúc phúc của bà tiên đỡ đầu, câu đầu tiên là: [Thiếu niên, cậu có thích chơi game không?]

Lúc đó, cậu thiếu niên đang điều khiển mỹ nhân váy hồng ném cầu nước bằng cả hai tay, theo phản xạ có điều kiện đáp: "Thích chứ, đó là mạng sống của tôi!"

Cậu thiếu niên tiếp tục chiến đấu trên chiến trường, cho đến khi loa phát ra thông báo Penta Kill vui vẻ, cậu mới buông bàn phím, giật mình:

"Cậu là ai?!"

Không phải cậu khoác lác, hệ thống an ninh của nhà cậu có thể coi là hàng đầu trên mặt đất nguy hiểm này, cho dù là người máy hay người dưới nền đất muốn đột phá phòng tuyến nhà cậu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tất nhiên, mấy tên họ hàng chó má có quyền hạn trong nhà cậu thì khác.

Giọng nói vang lên bên tai Mâu Tuyên khi cậu đang chơi game chắc chắn là giọng nói mà cậu chưa từng nghe thấy, không chỉ xa lạ mà còn có chút gì đó máy móc.

Nghe giống như giọng nói của robot đời cũ.

Giọng nói... Có thể là có người xâm nhập thật, cũng có thể là hiệu ứng dị năng.

Mâu Tuyên vẫn cười toe toét, nhưng tay đã nắm chặt chiếc vòng bảo vệ trên cổ tay:

"Không biết vị khách quý đến thăm là ai vậy? Xuất hiện đột ngột quá, làm tôi giật mình, chơi game cùng tôi nhé?"

[Được đó, cậu chọn một tướng đi! Tôi là hệ thống của cậu!]

Mâu Tuyên cúi đầu nhìn theo hướng giọng nói, kết quả là trên bàn phím quen thuộc của mình, cậu nhìn thấy một... ừm, tiểu Đát Kỷ?

Cô bé tròn trịa như bánh bao đang quỳ trên bàn phím, hai tai cáo giật giật, cái đuôi to vẫy qua vẫy lại, trông còn ngoan ngoãn hơn cả cậu, ngay cả giọng nói cũng được điều chỉnh giống với tướng Đát Kỷ trong game.

Game "Quần Tinh Lấp Lánh", nguyên mẫu là một tựa game điện tử cổ xưa được khai quật từ ba trăm năm trước, lựa chọn rất nhiều anh hùng trong các nền văn minh cổ đại, sáng tạo lại và được chuyển thể thành các nhân vật hoàn toàn mới, cho phép người chơi hóa thân thành các nhân vật này để chiến đấu.

Tựa game đối kháng này tập hợp ưu điểm của nhiều tựa game thời kỳ hoàng kim, hiện đã được cải tiến thành phiên bản trình chiếu 3D, trở nên phổ biến trên mặt đất khan hiếm thế giới tinh thần sau thảm họa.

Trong game đương nhiên có Đát Kỷ, vị tuyệt thế mỹ nhân trong văn minh cổ đại Trung Hoa.

Dựa theo miêu tả về dung mạo của nàng trong thần thoại truyền thuyết, hình tượng của nàng trong game được khắc họa thành một thiếu nữ ngây thơ, quyến rũ với tai và đuôi cáo.

Phiên bản nhí trên bàn phím trước mắt chính là hình tượng của Đát Kỷ, nhưng so với nhân vật trưởng thành trong game thì đáng yêu và thuần khiết hơn nhiều.

Cái này... Mâu Tuyên không cho rằng kẻ có khả năng đột phá phòng tuyến nhà mình lại tạo ra một bé Đát Kỷ để trêu chọc cậu, dù sao thì tình huống của cậu... rất đặc biệt.

Nhưng mà mấy tên họ hàng gà mờ nhà cậu hình như cũng không rảnh đến mức đó...

"Tôi chơi vị trí sát thủ." Mâu Tuyên vừa thuận miệng tiếp tục nói nhảm với giọng nói này, vừa nhanh chóng gửi một tin nhắn.

Trên màn hình, mỹ nhân cài trâm hoa đang xoay người, chính là Điêu Thuyền trong nhóm tướng sát thủ, Mâu Tuyên vốn dĩ có ý định câu giờ, vừa nhìn thấy Điêu Thuyền liền thuận miệng nói vị trí sát thủ.

Thực ra cậu giỏi nhất là vị trí pháp sư... và chỉ giỏi vị trí pháp sư, có thể gọi là pháp sư số một bậc Bạch Ngân.

Còn tại sao chơi game mấy năm rồi mà vẫn chỉ là Bạch Ngân... Đương nhiên là do đồng đội kém cỏi! Chứ không phải lỗi của anh Mâu!

[Được! Đã nhận được yêu cầu của kí chủ!]

Tiểu Đát Kỷ nhảy cẫng lên, cái đuôi to vẫy qua vẫy lại.

[Bắt đầu nhiệm vụ thích ứng! "Tiến công! Tân thủ xuất phát!"]

Mâu Tuyên: "?"

Này này này, cậu đợi chút, không cần tiền, không cần mạng, không cần dữ liệu sao?

Lại còn muốn cả con người tôi?

Nhiệm vụ thích ứng là cái quái gì vậy?

Thích ứng xong còn có nhiệm vụ khác sao?

Đương nhiên, lúc này hệ thống chưa quen biết Mâu Tuyên đương nhiên không thể nhìn ra tâm tư thực sự của cậu từ khuôn mặt đang cười toe toét kia, ngược lại còn vô cùng phấn khích vì sự phối hợp của kí chủ, thề sẽ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Mắt Mâu Tuyên tối sầm lại rồi sáng bừng lên, trong nháy mắt đã rời khỏi căn phòng nhỏ đáng yêu của mình, đến một khối lập phương màu trắng khổng lồ.

Tiểu Đát Kỷ đáng yêu ngồi xổm bên cạnh cậu, chớp chớp đôi mắt to.

[Kí chủ, chào mừng! Vì là nhiệm vụ thích ứng nên độ khó thấp nhất! Tướng sát thủ tùy ý lựa chọn, muôn vàn thế giới tùy ý tung hoành!]

Mâu Tuyên: "Sát thủ? Chọn một sát thủ để hoàn thành nhiệm vụ?"

Cho tôi một pháp sư được không, tôi thấy Đát Kỷ giống cậucũng ổn áp lắm.

[Đúng vậy!] Tiểu Đát Kỷ vẫy tay, từng hình chiếu cao bằng Mâu Tuyên xuất hiện xung quanh cậu.

Khối lập phương màu trắng cực kỳ rộng lớn, những nhân vật kiệt xuất hoặc xinh đẹp hoặc anh tuấn này lập tức vây quanh Mâu Tuyên đang ngồi cạnh tiểu Đát Kỷ.

Mâu Tuyên vừa mới trưởng thành, trong thời đại của bọn họ, hai mươi tuổi mới được coi là trưởng thành, mà Mâu Tuyên vừa mới trưởng thành vẫn còn mang khuôn mặt baby, các tướng sát thủ trong "Vương Giả Quần Tinh" không có hình dạng thiếu niên, Mâu Tuyên bị bao vây bởi những nam thần nữ thần này bỗng đỏ mặt.

Ôi trời ơi... Cái này, váy của chị Điêu Thuyền ngắn quá...

Nữ anh hùng Điêu Thuyền mặc váy nửa trong suốt dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, mỉm cười quyến rũ với cậu.