Chương 10: Trung nghĩa khó vẹn toàn (8)

Cơ thể của Tuyên Tử Long tràn đầy sức mạnh, hơn nữa còn rất dễ khống chế, nói cách khác, chứng vụng về của Mâu Tuyên không còn tồn tại trên cơ thể này nữa.

Mâu Tuyên lắc lắc cổ tay, đổ miếng thịt có màu sắc hấp dẫn ra khỏi chảo, rắc lên một chút nước sốt màu đen mà cậu chưa từng thấy qua, cầm dao nĩa lên, vẻ mặt thành kính: "Thống Nhi, chúng ta bắt đầu thôi!"

Nói xong, cậu dùng nĩa xiên một miếng thịt nhét vào miệng.

Trong khoảnh khắc đó, thịt bò thượng hạng như quả bom nổ tung trong khoang miệng cậu, nước thịt đậm đà cùng với hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp nơi, mềm mại mà không mất đi độ dai.

Mặc dù là lần đầu tiên xử lý thịt bò, Mâu Tuyên vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng thịt mà cậu ăn trước khi đến thế giới này khác xa với thịt bò thượng hạng, miếng thịt mềm mại ngon miệng này đã mang đến cho cậu một cú sốc cực lớn.

Bất kể nhiệm vụ là cái quỷ gì, chỉ cần một miếng ăn này là đã bõ công rồi!

Khó trách người dưới lòng đất lại nhớ mãi không quên thế giới trước mạt thế, đều là có lý do cả!

Đối với Mâu Tuyên mà nói, ít ra cậu còn có hai mươi năm được ăn uống no say trên mặt đất, nhưng đối với hệ thống mà nói, miếng ăn này coi như là lần đầu tiên nó được ăn kể từ khi sinh ra.

Nếu như hệ thống vẫn là hình dạng tiểu Đát Kỷ, có lẽ lúc này đã đờ đẫn, nằm bẹp trên mặt đất như thể vừa làm chuyện gì đó không đứng đắn.

Mâu Tuyên với lòng biết ơn vô hạn, cắt miếng thịt tiếp theo.

Đúng lúc này, cửa lớn bị mở ra.

Tinh thần lực của Mâu Tuyên hiện tại chỉ có ba hình thức ứng dụng, xuyên thấu, phòng ngự và uy hϊếp.

Cậu đã bao phủ toàn bộ căn biệt thự độc lập của Tuyên Tử Long bằng lá chắn tinh thần lực của mình, một khi có người bước vào trường lực phòng ngự của cậu, cậu sẽ là người đầu tiên biết được.

Ở thế giới này, hiệu quả của tinh thần lực của cậu hình như bị suy yếu đi một chút, nếu không cậu đã biết từ lúc người đến còn chưa chạm đến cửa lớn.

Mâu Tuyên đặt dao nĩa xuống, chọc chọc hệ thống đang ngẩn người.

Hệ thống ưm một tiếng rồi tiếp tục ngẩn người.

Người đến quen đường quen lối với căn biệt thự của Tuyên Tử Long, hơn nữa còn có quyền hạn ra vào, Mâu Tuyên mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Pháp Cáp Đức.

Lần này người đàn ông này không mặc quân phục, mà mặc một bộ quần áo rất bình thường, hơn nữa thoạt nhìn không có chút kiêu ngạo nào của bậc đế vương, giống như chỉ là một người bình thường đến thăm bạn bè.

Hắn vừa nhìn thấy Mâu Tuyên đã không nhịn được cười thành tiếng: "Tử Long cậu... Phó quan của cậu đâu?"

Mâu Tuyên nhìn theo ánh mắt của hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc tạp dề màu trắng gạo đang đeo trên ngực.

Mâu Tuyên: "... Tôi không bảo anh ta đến."

"Thật là cấp dưới vô trách nhiệm, để ta đổi cho cậu người khác."

Pháp Cáp Đức bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cậu, Mâu Tuyên theo phản xạ lùi về sau một bước: "Đừng có sờ đầu tôi!"

Pháp Cáp Đức nhân cơ hội chen vào bếp, nhìn thấy đảo bếp đầy ắp nguyên liệu nấu ăn và miếng bít tết vẫn còn nóng trên bàn, hắn dở khóc dở cười: "Tử Long, cậu đang nghiên cứu nấu ăn sao?"

Mâu Tuyên cực kỳ ghét người khác sờ đầu mình, qua loa "ừm" một tiếng coi như trả lời.

"Tướng quân đại nhân của Thập Mỗ Tang sau khi chiến thắng trở về lại trốn trong nhà nghiên cứu nấu ăn..." Pháp Cáp Đức đột nhiên cầm cái nĩa mà Mâu Tuyên đã dùng xiên một miếng bít tết mà Mâu Tuyên đã cắn một miếng: "Tử Long, cậu thật sự chưa bao giờ thay đổi."

Hệ thống: [!]

Mâu Tuyên: !

"Cũng được đấy." Pháp Cáp Đức: "Lâu rồi không được ăn đồ cậu nấu, ta suýt nữa thì quên mất mùi vị của nó rồi."

Lúc còn chưa đánh chiếm thành phố trên không, hai người trốn chui trốn nhủi nương tựa vào nhau, rất nhiều lúc đều là do Tuyên Tử Long nấu cơm, đồ ăn Pháp Cáp Đức nấu thật sự không thể nuốt nổi.

Mâu Tuyên nhìn Pháp Cáp Đức ba miếng hai miếng ăn hết thành quả lao động của mình, ánh mắt bắt đầu hung dữ, hệ thống cũng theo đó kêu la loạn xạ: [Anh Miểu! Chọc hắn đi! Anh Miểu! Chọc hắn đi! Cho hắn nếm thử thế nào là Kinh Lôi Chi Long!]

Pháp Cáp Đức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt siêu hung dữ của Mâu Tuyên, lại cười: "Tử Long, cậu vẫn còn giận ta sao? Chuyện bổ nhiệm tổng đốc khu 13 không nói trước với cậu một tiếng."

"Cậu luôn xông pha trận mạc, thử quản lý khu vực một chút đi. Diện tích chiếm đóng của Khắc Lí Đặc Lan rất quan trọng, ta không yên tâm giao cho người khác quản lý."

"Quản lý khu vực?" Mâu Tuyên ngẩn người.

Hệ thống lập tức bổ sung tư liệu: [Thập Mỗ Tang chia quốc gia của tất cả các dân tộc bị nô dịch thành các khu vực khác nhau, Tuyên Tử Long luôn xông pha trận mạc. Không có kinh nghiệm quản lý khu vực.]

[Vị trí của Khắc Lí Đặc Lan rất tốt, đủ loại tài nguyên phong phú, tổng đốc Khắc Lí Đặc Lan là chức vụ béo bở, anh Miểu, bạn thân của anh vẫn rất tin tưởng anh.]

Mâu Tuyên: Nói cách khác, cái nhiệm vụ bổ nhiệm tổng đốc kỳ quặc kia cần cậu phải đi xuống bề mặt!

Hệ thống: [Chính xác!]

Mâu Tuyên: Làm chứ! Sao lại không làm!

Lý do để quang minh chính đại đi xuống bề mặt dạo chơi một vòng, đã tự đưa đến cửa rồi đương nhiên phải nắm bắt lấy.

Pháp Cáp Đức hình như hiểu lầm nguyên nhân khiến Mâu Tuyên ngẩn người, hắn nhỏ giọng nói: "Tử Long, cậu cần bản lý lịch này, quản lý khu vực rất đơn giản, tất cả mọi việc đều giao cho phó quan của cậu là được, việc cậu cần làm là răn đe."

Sau đó hắn hình như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười có chút kiêu ngạo: "Còn về phần răn đe... Ai mà không sợ cậu chứ? Đế quốc thượng tướng của ta?"

Mâu Tuyên ngoài mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại điên cuồng phun tào.

Không, mọi người sợ đều là Tuyên Tử Long, chứ không phải là tôi, người còn chưa từng đánh nhau với sát thủ, hơn nữa Tuyên Tử Long cũng không phải là đại ma vương, bản chất cậu ta là một tên ngốc chỉ biết đánh nhau.

Mâu Tuyên suy nghĩ một chút, chọc chọc hệ thống trong lòng: Thống Nhi, nếu như trước khi mình ra tay mà tất cả mục tiêu đều chết hết thì sao?

[Định vị lại mục tiêu thôi.] Hệ thống trả lời một cách đương nhiên, sau đó nói: [Anh Miểu, vậy nên anh mau ra tay đi, trong thế giới tân thủ, chỉ số vũ lực của anh được thiết lập là cao nhất, nếu như thay đổi mục tiêu rồi mới đi ám sát, sẽ có thêm nhiều biến số.]

Mâu Tuyên hiểu rõ, cậu nói với Pháp Cáp Đức: "Được, tôi sẽ đi... Tôi muốn dẫn theo mấy người đi."

Pháp Cáp Đức không quan tâm gật đầu: "Tùy ý."