Chương 13: Trung nghĩa khó vẹn toàn (11)

Mâu Tuyên xoay người bỏ đi.

Lúc này cậu cảm thấy rất khó chịu, vẫn còn chìm đắm trong sự thất vọng khi trò chơi bị hoãn phát hành.

Hệ thống cũng ủ rũ lên tiếng: [Không ngờ Tháp Tây Á Dã cũng ở đây...]

Mâu Tuyên vừa nghe ông chủ cửa hàng nô ɭệ thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm, vừa hỏi hệ thống: Tháp Tây Á Dã là ai?

[Chính là người bị hủy dung đó...] Hệ thống thở dài một hơi.

Mâu Tuyên cũng muốn thở dài, một nhiệm vụ tân thủ tốt đẹp như vậy, tại sao lại có bối cảnh phức tạp thế này, quả thật là đan xen giữa đại nghĩa dân tộc, sinh tử cá nhân, thiện ác của con người và hận thù yêu đương.

Hệ thống thở dài xong, tiếp tục nói: [Cũng chính là biệt danh giả gái của Cách Lí Phỉ Tư... Tháp Tây Á Dã.]

Mâu Tuyên: !

WTF, nhân vật chính của mạch truyện thế giới vừa bị hủy dung vừa bị hỏng giọng, mà cuối cùng hắn vẫn thành công phục quốc...

Đã có thể tưởng tượng được tương lai của Thập Mỗ Tang rồi... Nếu như không có cậu, Tuyên Tử Long, tên "bị" đầu sỏ gây tội này còn có thể có kết cục tốt đẹp gì nữa.

Đây quả thật là có thể đánh ra CG BE của cốt truyện chính.

Mâu Tuyên nhíu mày rời khỏi cửa hàng nô ɭệ, phó quan mà cậu vẫn chưa gặp mặt sắp đến mang "hàng" đi.

Thật ra nếu như không có cậu, thì thế giới này cũng sẽ không tồn tại người tên "Tuyên Tử Long", tất cả những gì thuộc về Tuyên Tử Long sẽ do người khác gánh vác, nhưng kết cục của mối thù nước nhà sẽ không thay đổi.

Thế giới này thật sự đã từng tồn tại sao?

Khi cửa hàng nô ɭệ đưa tất cả mọi người đến tay Mâu Tuyên, trong đó người tàn tật có, người bị thương có, không có ai là lành lặn, khi Mâu Tuyên bảo quân y trong đội cận vệ đi chữa trị cho mọi người, vị quân y luôn luôn răm rắp nghe lệnh kia vậy mà lại tỏ ra nghi ngờ và khó hiểu.

Nhìn vị quân y này không phải đi chữa trị mà là thêm dầu vào lửa, có thể tưởng tượng được thái độ của bác sĩ thành phố trên không bình thường khi đối mặt với những nô ɭệ này.

Mâu Tuyên chỉ có thể đưa đủ dược liệu đến nơi giam giữ nô ɭệ.

Mâu Tuyên, người chưa bao giờ nghiêm túc đọc bối cảnh thế giới game, cuối cùng cũng nhận thức được, trong thế giới nhiệm vụ này, người Thập Mỗ Tang dường như mang theo ác ý và sự kỳ thị mãnh liệt đối với các dân tộc khác.

Hơn nữa khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển không đồng đều, văn hóa của bọn họ dường như cũng không phù hợp với sức mạnh khoa học kỹ thuật...

……

Sắp sửa khởi hành, Mâu Tuyên bước lên chiến hạm thuộc về Tuyên Tử Long.

Chiếc chiến hạm khổng lồ này có bố cục rất quen thuộc với Mâu Tuyên, ngoại trừ những thứ không đạt được về mặt khoa học kỹ thuật, còn lại gần như giống hệt với phi thuyền của cậu.

Nhà của Mâu Tuyên chính là một phi thuyền được cải tạo.

Tính ra như vậy... Bản thân cậu vẫn là một phú tam đại kiêm quyền tam đại.

Mâu Tuyên quen đường quen lối đi đến phòng điều khiển chính.

Cậu mặc bộ quân phục giống hệt skin Đế quốc thượng tướng của Triệu Vân, có lẽ là do ảnh hưởng của bộ skin này, quân phục của Thập Mỗ Tang đều là kiểu dáng này, trên ngực cậu cài một vật trang trí bằng đá quý màu xanh lam, đây thật ra chính là vũ khí trường thương của Tuyên Tử Long.

Chỉ khi mở khóa thì trường thương mới được giải phóng, mà chỉ có người nhà họ Tuyên mới có thể mở khóa.

Trong thế giới này, Mâu Tuyên cũng có vũ khí khóa gen, nhưng không có thứ nào sánh bằng trường thương.

Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này rất kỳ lạ, nếu như đây là một trò chơi, thì có thể coi là một bug.

Mâu Tuyên rất muốn hỏi hệ thống, nhưng hệ thống cứ luôn miệng lải nhải một mình đầy phấn khích, nội dung từ [Bầu trời đẹp quá] đến [Bộ quân phục này quả nhiên rất đẹp trai], cơ bản là không có gì bổ ích.

Kết hợp với biểu hiện của con hệ thống mới sinh ra này, Mâu Tuyên cảm thấy hỏi cậu ta còn không bằng tự mình tìm hiểu.

Cơ thể được cấu tạo dựa trên tinh thần lực của cậu rất kỳ diệu.

Ba kỹ năng của Triệu Tử Long giống như bị khắc sâu vào trong đầu óc cậu, chỉ cần tâm niệm một chút là có thể lập tức thi triển, hơn nữa kỹ năng được cụ thể hóa còn tiện lợi hơn rất nhiều so với trong game.

Quan trọng nhất là! Không có CD (thời gian hồi chiêu)!

Quy định tiện lợi này khiến Mâu Tuyên nóng lòng muốn thử, hận không thể trực tiếp tìm một đối thủ để thử nghiệm cơ thể được cho là "ẩn chứa sức mạnh khủng bố" của mình.

Mâu Tuyên, người từ nhỏ đến lớn luôn là gà mờ về sức mạnh thể chất, rất thích mô hình của anh Tử Long, và chuẩn bị tận hưởng cảm giác "mũi thương đang bốc cháy" trong thế giới có bề mặt xinh đẹp này.

Sự mong đợi này chỉ đứng sau việc được tận mắt nhìn thấy động thực vật và địa hình trên bề mặt.

Khi Mâu Tuyên đến phòng điều khiển chính, cũng nhìn thấy phó quan mà Pháp Cáp Đức phái đến cho cậu.

Phó quan đeo kính gọng đen, vẻ mặt nghiêm túc cấm dục, cao gần bằng cậu, cũng có đôi mắt xanh biếc và làn da màu mật ong, nhưng lại có mái tóc màu nâu vàng, khi gặp cấp trên mới, anh ta cũng không vội vàng thể hiện lòng trung thành, chỉ lạnh nhạt nhưng đúng mực chào cậu một cái.

"Tướng quân, tôi là Mục A Uy Diệp, từ hôm nay sẽ nhậm chức phó quan của ngài."

Mâu Tuyên gật đầu với cậu: "Đi đến vị trí của anh đi."

Phó quan là tâm phúc của một vị tướng quân, đừng nói là để người khác phái đến, ngay cả việc thường xuyên thay đổi cũng là điều không thể, nhưng bản thân Mâu Tuyên lại giữ tâm lý chơi game, không quan tâm phó quan là ai, chỉ cần là NPC có thể cung cấp phản hồi là được, vì vậy cậu thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận Mục A Uy Diệp.

Trong mắt bất kỳ ai, đây cũng trở thành biểu tượng cho sự trung thành tuyệt đối của Tuyên Tử Long, Tuyên tướng quân đối với tân vương.

Tuy rằng so với vị phó quan mới này, Mâu Tuyên càng thích gã đàn ông mặt vuông trong ký ức của Tuyên Tử Long hơn.

Có lẽ là do trong số những bậc tiền bối mà cậu tiếp xúc có một người đeo kính đã để lại cho cậu ấn tượng không tốt lắm, Mâu Tuyên luôn cảm thấy những người đàn ông đeo kính đều rất nham hiểm.

Nhưng chuyện này, không cần phải nói với hệ thống.

Mặc dù môi trường trên thành phố trên không rất đẹp, nhưng lại tràn ngập cảm giác nhân tạo và sự sang trọng được xây dựng nên, lá chắn bảo vệ luôn bao phủ phía trên thành phố trên không, ngăn cách bầu trời thật sự.

Mâu Tuyên cũng chính vì điều này, mới muốn đi xuống bề mặt, để được nhìn thấy thiên nhiên của thế giới này.

Chiến hạm trên quỹ đạo dần dần trượt về phía lối ra, mấy chiến hạm hộ tống cũng đi theo.

Mâu Tuyên đứng trong phòng điều khiển chính, nhìn lối đi đang dần dần mở ra trước mắt, lớn tiếng nói:

"Xuất phát!"