Chương 16

Thẩm thị ôm ngoại tôn nữ ngoan ngoãn vào lòng, trả lời: “Không phải tất cả đều là ta tặng, hai vị tẩu tẩu của con cũng thêm vào mấy thứ, còn có tứ muội của con nữa.”

Mở hộp gỗ ra, bên trong được chia thành nhiều tầng, tầng trên cùng là mấy bộ trang phục mùa hè tinh xảo, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho Lâm Thù Nhi.

Ngoài những thứ đó ra còn có một khối Dương Chi Ngọc Bội, Thẩm thị nói: “Đây là Ngọc Bội bình an ta đi Phổ Khánh Tự cầu cho Thù Nhi, đã nhờ Huyền Thanh đại sư khai quang rồi.”

Bà ấy chỉ có một nữ nhi thân sinh này thôi, dáng vẻ của ngoại tôn nữ duy nhất lại giống hệt nữ nhi, yêu ai yêu cả đường đi, sao Thẩm thị có thể không yêu thương cho được.

Thẩm thị sờ nụ hoa hai bên tóc của nàng bé trong lòng, trìu mến nói: “Thù Nhi có thích không?”

Lâm Thù Nhi ôm ngược lại Thẩm thị, trong mắt hiện lên sự yêu thích: “Thích, ngoại tổ mẫu thật tốt.”

Tầng dưới là hai bộ đồ trang sức tinh xảo, Dương thị cười nói: “Ta và nhị đệ muội không có suy nghĩ chu đáo như mẫu thân, hai bộ trang sức này coi như là thêm trang cho Thù Nhi sau này.”

(/) thêm trang (添妆): tặng thêm tiền tài vật chất để làm của hồi môn của tân nương.

Liễu thị cũng nói: “Thù Nhi khiến người khác yêu thích như vậy, ta chỉ trông chờ có thể dính được phúc khí của đại tỷ tỷ.”

Lời còn chưa nói rõ ràng, mặt đã đỏ thấu lên vì ngại ngùng.

Ôn Ngọc Uyển cười nói: “Thù Nhi, nhanh qua đây cảm ơn hai vị cữu mẫu.”

Lâm Thù Nhi nghe thấy nương gọi mình, bèn tuột khỏi vòng ôm của ngoại tổ mẫu, quy cũ hành lễ vãn bối với hai người Dương thị và Liễu thị, thanh âm non nớt nói: “Cảm ơn đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu.”

Bọn nhi tử đã có lão phu nhân, công công, bà bà và trượng phu yêu thương, cho nên trong lòng Ôn Ngọc Uyển ít nhiều đều thiên vị nữ nhi hơn một chút.

Ôn Ngọc Uyển ôn nhu nhìn nữ nhi hành lễ.

Dương thị không có nữ nhi, thời khắc này nhìn thấy Lâm Thù Nhi ngoan ngoãn hơn mấy đứa nhi tử trong nhà nhiều cho nên trong mắt đều là yêu thích: “Khách khí cái gì, sau này có thích gì thì cứ nói với các cữu mẫu.”

Liễu thị ở bên cạnh gật đầu tán đồng.

Tầng dưới cùng chính là lễ vật mà Ôn Uyển tặng, so sánh với món quà đầy dụng tâm của Thẩm thị, món đồ quý giá của Dương thị và Liễu thị thì lễ vật của Ôn Diệp rõ ràng đơn giản hơn nhiều lắm.