Chương 4

Điểm khác nhau duy nhất là đôi mắt của Thường di nương không khác nhiều với thời trẻ, vẫn ánh lên nét ngây thơ, Ôn Diệp so với bà thì trừ trong ánh nhìn ngẫu nhiên lóe lên khôn khéo lém lỉnh ra, từ đầu đến cuối đều mượt mà trong trắng.

Sau khi no bụng, Ôn Diệp dứt khoát ngừng đũa. Vân Chi ở một bên nhanh chóng dâng lên khăn ướt.

Ôn Diệp lau khóe miệng xong mới rảnh quay đầu nhìn vào ánh mắt của di nương, ánh nhìn đó lười biếng giống như đang hỏi: Nương vừa rồi kéo con lại làm gì?

Thường di nương: “. . .”

Thời gian ăn cơm qua rất nhanh, Ôn phụ kêu hai nhi tử đi thư phòng, Dương thị kéo tay Liễu thị đi về bồi dưỡng tình cảm chị em dâu. Quế di nương đã sớm rời đi.

Chỉ có Thường di nương là quanh quẩn ở chính viện thật lâu, mặc cho Ôn Diệp kéo cỡ nào bà cũng không chịu đi về.

Ôn Diệp kêu Vân Chi dẫn tiểu muội về trước, còn nàng ở lại với bà.

"Di nương, mấy ngày rồi mà vẫn còn giận sao?” Trong sân chỉ có mấy tỳ nữ làm việc nhỏ, Ôn Diệp âm thầm nhìn qua bọn họ, nói với âm lượng bình thường.

Dù sao cố gắng nhỏ giọng cỡ nào thì cuối cùng vẫn sẽ truyền vào lỗ tai của Thẩm thị.

Thường di nương vừa nghe câu nói đó của nàng thì nước mắt đã rưng rưng đong đầy khóe mắt:

“Ngươi đó, luôn chọc tức ta thôi.”

Ôn Diệp: “. . .”

Rốt cuộc giữa hai người thì ai mới là ‘nữ nhi’ vậy?

Nếu hỏi sau khi Ôn Diệp đầu thai kiếp thứ hai, trong nửa cuộc đời trôi chảy của mình gặp gì khó khăn, phải nói ‘trở ngại’ duy nhất là thân mẫu Thường di nương.

Nói trở ngại nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng tới mức đó.

Chuyện là từ khi nàng qua sinh nhật mười bốn tuổi thì Thường thị ngày qua ngày bắt đầu lo lắng cho tương lai của nàng.

Ban đầu e sợ nàng không gả vào nhà chồng vừa lòng, đến giờ này ngày này lại sợ không thể gả nàng đi.

Trong phòng chủ, tỳ nữ dâng lên tách trà, Thẩm thị hơi ngước mắt lên, tầm mắt thoáng đảo một vòng ngoài phòng, hỏi: “Thường di nương còn chưa đi?"

Hà ma ma hầu ở một bên trả lời: “Tứ cô nương cũng ở, dường như đang khuyên Thường di nương trở về.”

Thẩm thị giơ tay xoa trán lại sắp nhức nhối, cho dù là tiểu nhi tử thuận lợi cưới thê tử mang đến vui sướиɠ cũng bị chuyện này làm cho bớt vui.

Thẩm thị hiểu rõ Thường di nương, có thể khiến bà bất chấp như vậy, trừ Ôn Tứ ra còn ai có bản lĩnh đó?

Nhìn chung toàn Kinh Đô thành, Thẩm thị chưa từng thấy cô nương nhà ai khó gả đi như Ôn Tứ.

Thẩm thị im lặng cả buổi, rốt cuộc mở miệng nói: “Đi kêu Tứ cô nương tiến vào."

Trong giọng nói chứa một chút bực mình.

Hàn ma ma đáp lại: “Rõ!”

Trong sân, Thường thị đã quyết tâm, mặc cho Ôn Diệp cố gắng khuyên bảo cỡ nào cũng không dao động.

Ôn Diệp suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Thôi thì thế này, di nương hãy về trước, con đi gặp mẫu thân."

Thường di nương không nói nhiều, dùng đôi mắt tròn xoe thơ ngây đó nhìn thẳng vào Ôn Diệp: “Lần trước ngươi cũng qua loa với ta như vậy.”

Ôn Diệp: “. . .”

Ôn Diệp đang suy nghĩ còn có lời gì có thể tạm thời lừa được Thường di nương hay không, nàng thoáng thấy bóng dáng của Hàn ma ma thường theo bên cạnh Thẩm thị đang đi tới gần hai mẫu thân nữ nhi bọn họ.

Hàn ma ma đến trước mặt hai người, nhìn qua Ôn Diệp, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tứ cô nương, phu nhân cho mời.”

Ôn Diệp còn chưa kịp phản ứng, Thường di nương đứng một bên mắt sáng rực, vội đẩy nàng tiến lên: "Ngươi nhanh đi vào, di nương đi ngay đây.”

Thường di nương nói xong gật đầu với Hàn ma ma, lập tức xoay người, không quay đầu lại rời khỏi chính viện.