Chương 3

Tiếng lòng đột ngột này khiến Vân Mộng giật mình, khóe miệng co rút, đúng là một kẻ tham ăn, đến thời khắc này mà vẫn không quên ăn uống.

Ngay cả Hoàng đế Vĩnh An cũng bị những lời trong lòng không giống ai này làm da mặt giật giật.

[Tề vương phi thật đáng thương, tề vương chết trận, bên cạnh nàng chẳng còn ai để nương tựa, dù bị oan ức cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ôi, trái tim của trung thần lương tướng thật lạnh lẽo.]

[Vân Mộng, ngươi chọc giận Hoàng thượng, lần này chắc chắn ngươi sẽ chết, ha ha ha...]

Vân Mộng nheo mắt ghi nhớ tiếng cười ha ha ha đó, tiếng cười nghe thật vui sướиɠ, cứ chờ đó, nàng không sợ phải chờ lâu.

Vân Mộng không thể không thừa nhận rằng có rất nhiều âm thanh mang ác ý nhắm vào mình, cũng không biết là vì có thù oán với chủ cũ hay vì điều gì khác.

Đáng tiếc, Vân Mộng không phải là nguyên chủ, nên không thể ngay lập tức nhận ra ai là chủ nhân của những âm thanh đó. Nhưng không sao, tất cả đều được ghi vào sổ đen, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra đối phương.

Chỉ cần Hoàng đế Vĩnh An có thể phân biệt ra ai là chủ nhân của những âm thanh đó, kẻ đã hại chết ngũ hoàng tử mà Hoàng thượng yêu quý nhất, thì hậu quả sẽ thật đáng sợ.

Vân Mộng tỏ vẻ ta thật sự rất mong chờ.

"Hoàng thượng, thần phụ thật sự không hề mưu hại ngũ hoàng tử, trên đường quay về là do quần áo bẩn nên cần phải thay đổi."

Vân Mộng ngẩng đầu nhìn Vĩnh An Đế, tiếp tục giải thích,

"Thần phụ bị thái giám dẫn đi Ngự Thiện Phòng, không phải tự mình lén vào, xin Hoàng thượng minh xét."

Vĩnh An Đế nghe giải thích nhưng không để ý đến Vân Mộng, ông bị cuốn hút bởi những tiếng lòng của mọi người.

[Điều tra? Ha ha, điều tra thế nào? Thái giám dẫn đường đã chết đuối trong hồ sen, những người khác đều chỉ trích ngươi tiếp xúc quá gần với đồ ăn. Ngươi dù có nói dài 800 lần cũng không thể giải thích rõ ràng, không ai có thể chứng minh ngươi trong sạch.]

[Tề vương phi, ngươi hãy yên phận mà làm kẻ chịu tội thay, đợi đến khi bổn hoàng tử lên ngôi, nhất định sẽ nhớ đến công lao của ngươi.]

[Ngũ hoàng tử đã chết, phải có người chôn cùng, một mình tề vương phi chưa đủ, vậy thì toàn bộ gia tộc Tề vương phủ cũng phải đi cùng.]

[Ha ha ha, ta thật là quá nhân từ! Ta thậm chí còn thấy thương hại cho tề vương phi.]

[Tề vương phi, xin lỗi, dù ngươi đã là quả phụ, không còn mối đe dọa gì nữa, nhưng ai bảo khi xưa ngươi đắc tội với bổn cung.

Bổn cung rất ghi hận, khi đó không báo thù là do thời cơ chưa tới.]