Chương 20

Đúng vậy, theo ký ức của nguyên chủ, sau khi kết hôn, họ vẫn luôn ngủ riêng.

Lúc đầu, Tống Cẩn nói là vì nguyên chủ mang thai, không tiện chung phòng, sau khi sinh con lại nói là phải chăm sóc con, nên trực tiếp ngủ chung phòng với hai đứa trẻ. Đây có lẽ cũng là một lý do khiến Kiều Trân Trân không thích trẻ con.

Cùng lúc đó, Kiều Trân Trân cũng phải giữ thể diện, vì vậy, cô nhất quyết không để bất kỳ ai biết chuyện cô và Tống Cẩn vẫn luôn ngủ riêng, ngay cả mẹ Kiều cũng bị giấu kín như bưng.

Thế nên sau khi Tống Cẩn thi đỗ đại học, Kiều Trân Trân đặc biệt không có cảm giác an toàn.

Với tình trạng này, mà có cảm giác an toàn thì mới là gặp ma.

Kiều Trân Trân xé phong thư, đọc lướt qua, rất nhanh đã đọc xong thư, nội dung khiến cô hơi bất ngờ, Tống Cẩn gửi tiền cho cô.

Trong thư ngoài hỏi thăm tình hình của các con trai, và nhắc đến ba mẹ Kiều thì còn nói anh ta đã tham gia một cuộc thi vật lý gì đó, sau đó đạt giải nhất, giải thưởng là một trăm hai mươi đồng, lần này đều gửi về.



Quả nhiên trong phong thư còn có một tờ giấy chuyển tiền, người nhận ghi là Kiều Trân Trân, phải mang thư giới thiệu đến bưu điện trấn trên để nhận, vừa hay ngày mai phải lên trấn làm việc, Kiều Trân Trân quyết định tiện thể lấy luôn tiền, đây là tiền nuôi dưỡng hai đứa con trai, cô không ngốc mà từ chối.

Đồng thời, Kiều Trân Trân cũng kể chuyện này cho Cẩu Đản, đứa đã đưa thư cho cô, tiện thể nhờ nó đến nhờ ba Kiều viết thư giới thiệu, đều là người nhà, nên chuyện viết thư giới thiệu, Kiều Trân Trân không cần phải đích thân chạy một chuyến đến văn phòng đại đội.

Nhét cho Cẩu Đản hai viên kẹo trái cây, đứa trẻ vui vẻ ra ngoài làm việc.

Trở về phòng, Kiều Trân Trân tiếp tục khâu chăn, đồng thời cũng cảm thán trí thông minh của Tống Cẩn thực sự không phải dạng vừa, không chỉ thi đại học đứng đầu toàn tỉnh, mà chỉ sau một hai tháng nhập học đã đại diện cho trường đi thi, sau đó nhẹ nhàng giành được chức vô địch, quả thực rất lợi hại. Hy vọng hai anh em Tống Đại Bảo có thể thừa hưởng được một chút trí thông minh của ba chúng, như vậy sau này cô cũng có thể bớt lo lắng.

Sau đó Kiều Trân Trân đột nhiên phát hiện, trong toàn bộ bức thư, Tống Cẩn dường như không hề hỏi thăm cô - vợ anh, dù chỉ một câu, quả thực là... vô tình!

Hừ, đàn ông!

Đến khi Cẩu Đản giúp lấy thư giới thiệu về, thì gần như cả làng đều biết Tống Cẩn đã giành được giải thưởng lớn gì đó, tiền thưởng là một trăm hai mươi đồng, sau đó đều gửi về cho Kiều Trân Trân. Số tiền này tương đương với toàn bộ thu nhập của một công nhân bình thường ở thành phố trong nửa năm không ăn không uống.