Chương 17

Những lời nói thấm thía này khiến Nguyễn Thanh Thu bật cười, quả nhiên câu nói xưa không sai - có mẹ kế thì có cha dượng, cô không khỏi thấy thương cho cô gái nhỏ như nguyên chủ.

"Mẹ? Là loại mẹ mà một mình tôi giặt quần áo cho cả nhà? Là loại mẹ mà chỉ cần không vừa ý một chút là đánh chửi? Là loại mẹ mà có đồ ăn ngon thì giấu đi chỉ cho em trai em gái ăn? Là loại mẹ mà từ năm bảy tuổi đã đuổi tôi ra nhà kho ở? Mẹ tôi đã chết từ lâu rồi."

Nói đến cuối cùng, đáy mắt Nguyễn Thanh Thu rất bình tĩnh, trên thế giới này luôn có những bậc cha mẹ có sinh con nhưng không nuôi, có đánh con nhưng không dạy con.

Mẹ ruột mất sớm, cha ruột thờ ơ, mẹ kế hành hạ, bà nội thiên vị, không có gì lạ khi cô gái nhỏ lớn lên lại trở thành một người tính tình quái lệ như thế.

"Phỉ! May mà cái đồ chết tiệt mẹ mày chết sớm, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị cái đồ đen tối như mày chọc tức mà chết!"

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, chọc người phải chọc vào chỗ đau, thấy sắc mặt cô gái đột nhiên thay đổi, Đinh Gia Trân hả hê, cơn tức hôm nay đã tiêu tan hơn phân nửa.

Nguyễn Thanh Thu cười, liếc nhìn họ, lười nói nhảm, giơ cao tay lên, không chút nương tay, ném mạnh ổ khóa xuống đất.



"Rắc!"

Một cái hố nhỏ đen ngòm xuất hiện trên mặt đất, hai vợ chồng như bị bóp cổ, tiếng hét thảm thiết cùng lúc im bặt, kinh hoàng đến nỗi không thốt nên lời.

"Đoán xem ổ khóa này ném vào người thì có giống như vậy không nhỉ?"

Giọng nói trong trẻo của cô gái thật dễ nghe, cô nhìn họ, mỉm cười: "Sau này, ai còn nói những lời như vậy, tôi sẽ cho người đó nếm thử cảm giác bị chôn vùi trong đất."

Bỗng chốc Đinh Gia Trân lạnh toát cả người, nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào cái hố, răng va vào nhau lập cập.

Bỏ mặc họ, Nguyễn Thanh Thu mở tủ lấy ra một bộ quần áo vải thô mùa hè cũ kỹ, đây là bộ quần áo mà cô út may cho cô hai năm trước, bị Đinh Gia Trân giữ lại, định để cho con gái mình mặc.