Chương 21

Sức lực của nguyên chủ rất lớn, mỗi ngày làm việc đều ghi được mười hai điểm, trong số những nam thanh niên khỏe mạnh thì đây là điều hiếm thấy, nam giới bình thường ghi được mười điểm đã được xem là giỏi lắm rồi, bảy tám điểm mới là phổ biến; phụ nữ thường chỉ được sáu điểm, những người yếu ớt và trẻ em chỉ được ba bốn điểm.

Cô gái nhỏ này rất thật thà, coi mình như trâu ngựa mà làm, mỗi ngày làm việc mệt lả người không nói, còn ăn không ngon, ăn không no, đến nỗi mười bốn tuổi rồi mà vẫn gầy gò, chiều cao chưa đến một mét năm.

Bà lão luôn nói con gái không ăn được nhiều, nhưng lại không nghĩ rằng làm việc nặng cũng cần ăn no, có lẽ bà ta biết, nhưng đã quen bóc lột nguyên chủ rồi.

Nếu sống một mình, một ngày được mười hai công điểm, chắc chắn ngày nào cũng được ăn no, chứ không như bây giờ, làm nhiều nhất mà vẫn phải chịu đói.

Gặt lúa liên tục hai giờ, Nguyễn Thanh Thu ngồi trên bờ ruộng uống nước ừng ực, uống no rồi nhìn nước trong ruộng mà ngẩn ngơ, cả người đều nóng bừng.

Nói ra thì hình như cô còn chưa soi gương, trong trí nhớ của nguyên chủ thì đã bao nhiêu năm rồi không soi gương?

Tháo mũ rơm ra, Nguyễn Thanh Thu lại gần cái thùng nước bên cạnh, cẩn thận nhìn đường nét ngũ quan phản chiếu trên mặt nước, một mái tóc khô như ổ rơm, đúng là đầu ổ gà, hai hàng lông mày rậm rạp anh khí gần như nối thành "lông mày ngang" chính hiệu.



Dưới lông mày, đôi mắt đào hoa hình dáng đẹp, hàng mi cong dày, sống mũi cao và thẳng, đôi môi cánh hoa xinh đẹp...

Nhưng mà!

Nhưng mà đáng ghét, bị làn da đen đủi phá hỏng hết!

Không chỉ đen, mà quanh môi còn mọc một vòng ria mép nhỏ lông tơ Σ(дlll)!

Cô vội vã xắn tay áo và ống quần lên xem, đúng là một chiếc "quần lông" tự nhiên, bảo bối chống sói!

Lông lá rậm rạp quá mức kết hợp với làn da đen như than, còn đâu dáng vẻ thiếu nữ, ngũ quan đẹp đến mấy cũng không thể nói là đẹp được, Nguyễn Thanh Thu muốn khóc mà không ra nước mắt.

Cũng không biết làn da của nguyên chủ vốn đen hay trắng, nếu đen thì…