Chương 2

Bất kể là vì hư vinh hay vì lý do gì khác, Hạ Thừa Quân đều rất muốn kết giao với cô ta.

Ai ngờ Đổng Kiều Kiều đột nhiên đến tìm hắn, vừa khéo gặp Lục Dao đến đưa cơm cho hắn ta.

Vừa nhìn thấy Lục Dao, Đổng Kiều Kiều liền nhớ đến những lời đồn đại trong khu tập thể, không kìm được mà muốn đánh người, trong miệng cũng chẳng nói được lời gì hay ho, ví dụ như hồ ly tinh, không biết xấu hổ các kiểu....

Hạ Thừa Quân nghe xong liền nổi trận lôi đình, so với Đổng Kiều Kiều đang giương nanh múa vuốt, thì rõ ràng Lục Dao đáng thương hơn nhiều.

Vì vậy, hắn ta không chút do dự, tiến lên ngăn Đổng Kiều Kiều lại, ai ngờ cô đứng không vững, trực tiếp ngã xuống đất.

Hạ Thừa Quân không hề thương xót cô, đây là do Đổng Kiều Kiều tự chuốc lấy.

"Đổng Kiều Kiều, anh cho em tuỳ quân bao lâu rồi, em còn muốn làm loạn gì nữa? Đây là quân đội, không phải nông thôn, em nói năng cẩn thận vào, nếu không thì cút về quê cho anh!"

Lúc này, ba người họ đang ở trước cổng doanh trại của Hạ Thừa Quân, bên cạnh còn có lính gác đứng canh.

Hạ Thừa Quân sợ nhất là làm lớn chuyện mất mặt, những lời này gần như hắn ta phải hạ giọng để nói.

Đổng Kiều Kiều cuối cùng cũng hoàn hồn khỏi ký ức.

Lúc này, nhìn thấy bộ mặt của Hạ Thừa Quân, cô chỉ thấy vô cùng ghê tởm, còn đâu chút ngưỡng mộ và thích hắn ta trước kia nữa.



Hạ Thừa Quân và Đổng Kiều Kiều vốn là người cùng làng.

Năm đó, quân đội đến nơi họ tuyển quân, anh trai Đổng Kiều Kiều là Đổng Kiến Quốc và Hạ Thừa Quân cùng được chọn nhập ngũ.

Đi lính là một chuyện vô cùng vinh quang, mọi người đều vui mừng cho nhà họ Đổng, cũng như nhà họ Hạ.

Đổng Kiến Quốc vốn không muốn đi.

Bởi vì cha mẹ hắn mất sớm, ông bà nội lại thiên vị, vốn không quan tâm đến anh em họ, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ.

Từ nhỏ hắn đã cùng em gái Đổng Kiều Kiều ra ở riêng.

Nếu hắn đi lính, ai sẽ chăm sóc em gái?

Nhưng Đổng Kiều Kiều không muốn anh trai bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, động viên hắn đi.

Lúc đó, Đổng Kiều Kiều đã mười ba tuổi, không còn là đứa trẻ ba tuổi năm nào, hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân.

Vì vậy, dưới sự kiên trì của Đổng Kiều Kiều, Đổng Kiến Quốc đi lính.