Chương 46

Có phải vì cô xuyên không đến đây gây ra hiệu ứng cánh bướm không? Nếu không thì hai người họ không thể gặp nhau nhanh như vậy.

Lục Dao không muốn thấy Lục Cẩn Chu ghét Hạ Thừa Quân, vội vàng tiến lên giải thích: "Chú nhỏ, đây là Hạ Thừa Quân, lần bạo loạn trước đó, chính anh ấy đã cứu mạng cháu."

Lục Dao nghĩ rằng cô nói như vậy, Lục Cẩn Chu sẽ nể mặt cô là cháu gái ruột mà đối xử khác với Hạ Thừa Quân, ít nhất là không hiểu lầm hắn ta là một gã bạo hành gia đình.

Nhưng không ngờ Lục Cẩn Chu vẫn nhìn chằm chằm Hạ Thừa Quân, lạnh lùng lặp lại: "Buông ra!"

Hạ Thừa Quân sửng sốt, phát hiện mình vẫn đang nắm chặt Đổng Kiều Kiều, nghe vậy liền lập tức buông ra, lịch sự chào hỏi Lục Cẩn Chu:

"Lục sở trưởng, chào anh, tôi tên là Hạ Thừa Quân, là phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 4, trung đoàn 1, quân khu Tây Bắc, đây là vợ tôi, Đổng Kiều Kiều, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, bây giờ đã giải thích rõ ràng, không sao rồi."

"Tiểu đoàn 1" chính là tiểu đoàn đặc chiến do Lục Minh chỉ huy.

Tuy nhiên, ngoài hơn một trăm binh lính dưới quyền Lục Minh có thể tự xưng là tiểu đoàn đặc chiến, những người khác đều quen gọi là "tiểu đoàn 1."



Tương ứng, sau đó còn có tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3, v.v.

Những người có thể vào tiểu đoàn 1 chắc chắn phải có hai bàn chải, không phải ai cũng có thể vào được.

Hạ Thừa Quân cố ý nói ra điều này, cũng là muốn để lại ấn tượng tốt với Lục Cẩn Chu.

Vì Lục Dao thường xuyên nhắc đến, Hạ Thừa Quân biết người trước mặt lợi hại đến mức nào, ngay cả thủ trưởng quân khu cũng phải cung kính với hắn ta.

Chỉ tiếc là bây giờ Lục Cẩn Chu không có tâm trạng để quan tâm đến những chuyện khác, anh lliếc mắt nhìn thấy Đổng Kiều Kiều đang xoa cánh tay, anh rất muốn hỏi một câu có sao không.

Nhưng lại thấy mình không có lập trường để nói những lời như vậy, vì vậy đành phải im lặng.

Anh cũng không biết tại sao mình lại đi đến đây, rõ ràng ký túc xá của anh và nơi này là hai hướng hoàn toàn ngược nhau.

Kết quả là khi anh đến, anh thấy rất nhiều người ở đây.