Chương 73: Không thể cất nhà

Cái bao tay xuất hiện không ngoài dự kiến nhận được yêu thích của tất cả nhóm tiểu ấu tể, tiểu giống cái. Liễu Thư làm ra đều là dùng da thú lông xù mao lông mềm mại làm cái bao tay năm ngón tay, mà tiểu thú nhân là cái bao tay lộ năm ngón ra ngoài. Cũng không phải cô muốn làm đặc biệt cái gì, vốn tiểu thú nhân cũng giống như vậy, nhưng mà sau đó Allen nói, tiểu thú nhân sinh ra tròn ba tháng sau là có thể biến hóa, sau khi biến hóa tiểu thú nhân ở trước khi trưởng thành thì quá trình biến hóa còn có thể không ổn định, sẽ thường xuyên chuyển đổi giữa nhân – thú, cái bao tay lộ ngón có thể vươn móng vuốt ra. Mặc kệ là hình người hay là hình thú, đối với tiểu ấu tể mà nói đều thực không tệ.

Sơn động của nhóm tiểu ấu tể được chăm sóc rất tốt, tuy rằng ngày tuyết lớn nhóm giống cái đi tới giảm bớt thật nhiều, nhưng thú nhân cũng theo lệ thường mà đến. Hơn nữa có vài vị a sao lớn tuổi đã từng chăm sóc họ qua hàng năm, trên giường đá tiểu ấu tể đều được trải da thú thật dày, trong sơn động lò sưởi đã gia tăng lên hai cái, nhưng mà sơn động vốn không phải là nơi ở tốt, từng đợt rét lạnh vẫn làm cho người ta nhịn không được rùng mình.

Trên đường trở về, Liễu Thư nhíu mi vắt óc suy tư, Allen nhìn mà lo lắng suông, cũng không biết nói cái gì cho phải, nhưng thấy cô cố gắng suy nghĩ như vậy, cũng không muốn quấy rầy, cứ từng bước đi theo ở phía sau như thế, bên đường đã được giẫm ra một con đường mòn, đi đường cũng không trở ngại.

"Ài, nếu sớm đi cất nhà thì tốt rồi." Đợi sau khi trở lại sơn động, Liễu Thư ngồi xuống, cầm cốc nước Allen đưa qua, khẽ thở dài nói ra một câu như vậy.

"Nhà cửa? Nhà cửa là cái gì?" Từ trước tới nay thú nhân đều ở trong sơn động, nhà ở này thật đúng là vật kì lạ mới mẻ, không trách Allen không biết. Nhưng mà lấy kinh nghiệm mà nói, hễ là từ ngữ gì đó chưa từng nghe qua từ trong miệng Liễu Thư nói ra, đó nhất định là thứ tốt trong "Bộ lạc" trước kia của cô, lúc này không thể không lập tức dựng lỗ tai lên.

"Nhà ở thì là chỗ chúng ta ở." Liễu Thư giải thích nói, thấy bộ dạng thú nhân vểnh tai nghe, cô cảm thấy thú nhân thô cuồng bắt đầu đáng yêu cũng không ai có thể ngăn nổi. Cô nhịn xuống ý tưởng đưa tay ra sờ sờ, thời điểm thú hình thì còn may, là hình người mà nói hay là thôi đi, rụt rè, chúng ta phải rụt rè.

"À." Vừa nghe nhà ở chính là chỗ ở, Allen nhất thời không có hứng thú, theo ý hắn, chỗ ở không phải là sơn động sao, còn có thể thế nào chứ.

Vừa thấy bộ dạng của Allen, thì biết ngay hắn suy nghĩ cái gì, được rồi, tên này chính là biểu tình gì đều biểu lộ ở trên mặt, muốn không biết cũng khó. Liễu Thư bật cười, vừa cẩn thận giải thích ra: "Nhà ở của chúng tôi thì không giống nhau với sơn động, phần lớn là tảng đá làm thành, làm tốt mà nói, đông ấm hạ mát. Nhất là mùa đông lạnh thế này, tuyệt đối không có gió lạnh xâm nhập vào được, cũng sẽ không âm lãnh ẩm ướt giống như sơn động, cư trú ở bên trong rất thư thái. Hơn nữa cũng sẽ không giống như lều trại, dễ dàng bị tuyết đè sập, bị gió thổi bay." Càng nói, Liễu Thư càng nhớ tới cuộc sống trước kia, cuộc sống xã hội nguyên thuỷ thật sự là quá gian nan, so sánh một chút với trước kia, mà khi đó thật hạnh phúc, nhưng hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, hết thảy ở trước mặt sự thật đều là mây bay.

"Hả..." Nhà ở theo như lời của Liễu Thư có bao nhiêu tốt đẹp, Allen nảy sinh sự hướng tới, cẩn thận tưởng tượng một chút bộ dạng căn nhà, nhưng cuối cùng vẫn không thể được, đành phải trông mong ngóng nhìn qua Liễu Thư: "Tiểu Thư sẽ làm, cái nhà ở kia sao?"

"Ực..." Những lời này cũng là làm khó Liễu Thư, nhà ở, cái này ở nông thôn rầm rộ xây dựng đắp phòng ở cũng không phải là thiểu số, cô cũng chỉ biết cái cơ bản. Đắp phòng có ba phần chính là làm nền xây tường làm khung, biết thì biết vậy đó, nếu muốn thực sự làm ra, đúng là trong lòng bồn chồn. Tới nơi này một hai tháng trước, thấy qua lều trại các thú nhân ở còn nghĩ qua vấn đề nhà ở, nhưng mà cuối cùng vẫn đành phải buông bỏ, chủ yếu là một chuyện lớn như vậy, cô không có tin tưởng, sợ làm hỏng chuyện.

"Cái này tôi đã thấy qua, nhưng mà bản thân tôi thì chưa làm." Liễu Thư chỉ có thể tiếc nuối nói ra sự thật.

Quả thực Allen rất thất vọng, Liễu Thư nói tốt như vậy, hắn nghĩ nếu có thể làm được mà nói, mùa đông trong bộ lạc khẳng định có thể qua tốt hơn một chút. Nhóm ấu tể lại như thế, nhưng mà trong mắt hắn vẫn sáng long lanh nhìn cô chằm chằm nói: "Không sao cả, không được cũng không có việc gì, không phải em đã thấy qua rồi sao, sẽ luôn nhớ rõ một ít, thật ra cùng nhau làm với người trong bộ lạc, một lần không được thì làm lại một lần bao giờ cũng tốt."



Có thể nói Liễu Thư bị Allen cảm động, nhân thủ trong bộ lạc không tính là nhiều, săn bắn, phòng vệ bộ lạc, thú nhân đều rất tiêu hao nhân lực trong bộ lạc, nhưng người này vẫn rất chắc chắn nói sẽ phân ra nhân thủ để giúp cô làm thí nghiệm cất nhà ở, tin tưởng cho dù tộc trưởng không đồng ý, người này cũng sẽ tự mình lôi kéo vài anh em tới đây.

Cô nháy mắt mấy cái, để xua đi chua xót trong mắt rồi lúc này mới nói: "Cho dù hiện tại muốn đắp cũng không thể đắp nhà được."

"Vì sao?" Cái này thật sự thất vọng rồi.

Cuối cùng cô vẫn vươn tay sờ lên nửa đầu tóc dài rậm rạp màu đỏ kim đó, vuốt vuốt mao lông, màu sắc mao lông thực trơn bóng, trong lòng vừa lòng, cô nheo mắt nói: "Hiện tại trời rét lạnh đất đóng băng, đắp nhà ở phải làm nền, muốn làm nền trước tiên đào lỗ trên mặt đất. Bây giờ không được, đợi đến mùa xuân năm sau thì lại bắt đầu." Liễu Thư tận lực dùng từ giản dị dễ hiểu để nói với Allen, tránh cho hàng này nghe không rõ.

Sự thật thuyết minh Allen vẫn rất thông minh, biết hiện tại thời cơ không đúng cũng không cưỡng cầu nữa, trong lòng chỉ yên lặng mong đợi mùa đông qua đi nhanh chút. Năm sau, nhất định là bộ lạc sẽ rất tốt, có Tiểu Thư, cũng nhất định sẽ làm cho cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt.

"Nhưng mà..." Nói chuyện nhà ở hồi lâu, từ đó Liễu Thư nảy ra ý tưởng.

"Hử?" Allen nhìn qua.

"Nhà ở tạm thời không làm được, nhưng mà cái khác hẳn là vẫn có thể."

"Cái gì khác?"

"Ừm, kháng (giường đất)."

"Kháng?" Cái gì vậy.