Chương 42: Ra bờ sông

Ở sông.

A Sơn đã chọn xong vị trí, đang đập băng tạo thành từng hố.

Cứ tám chín mét lại một cái hố rồi dùng gậy dài gắn một sợi dây để móc lưới đánh cá vào, đặt xuống dưới hố băng, cứ làm từng cái từng cái một.

Lặp đi lặp lại như thế cho đến khi hoàn toàn mở rộng tấm lưới nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ kia.

Chỉ riêng một việc này đã tốn hơn hai giờ.

Lũ sói đều đói meo rồi.

Bạch Nguyên ghé vào bên cổ Diệu, đã nghe được tiếng bụng kêu ùng ục không dưới mười lần.

Bàn tay của sói đen lộ ra bên ngoài đã ửng đỏ nhưng không ai dừng lại cả.

Bạch Nguyên nhìn hết sức chăm chú, bỗng nhiên chóp mũi cảm thấy lạnh lẽo.

Cậu ngửa đầu, hai mắt đầy vẻ kinh ngạc: "Tuyết rơi rồi."

"Sói đâu rồi!"

"Nhìn cái gì mà nhìn, tuyết rơi nhiều năm như vậy còn chưa nhìn đủ à! Mau tới kéo lưới đi!" Đây là lần đầu tiên một con sói thân thiện như chú A Sơn lại sốt ruột như vậy.

Bạch Nguyên nghe vậy thì giật mình, lập tức nhìn chằm chằm vào miệng lưới.

"Kéo!"

"À hú!"

"Câm miệng!" Diệu chầm chậm nói.

Hắn ném da thú lên mặt băng, cởϊ qυầи áo của mình ra sau đó nhét sói trắng vào trong rồi đi đến chỗ kéo lưới.

Bạch Nguyên ngơ luôn.

Cậu vừa định chui ra thì đã một bàn tay to đặt lên đầu: "Đứng yên, nếu không ta sẽ đưa em về đấy."

Từng con sói đen chạy tới hỗ trợ.

Bầy sói hợp tác với nhau, có con dùng tay, có con dùng răng giúp.

"Lạch cạch!"

"Lách cách lách cách..."

"Ưm!"

Thụ thả lỏng miệng ra nói: “Có cá!”

Lưới đánh cá từ trong miệng y rơi xuống, y ngay lập tức cắn chặt trở lại.

Những con sói khác nhìn chăm chú vào lưới đánh cá trong miệng, tiếng hô hấp trầm thấp dường như trở nên đặc biệt nóng bỏng trong bầu không khí lạnh như băng này.

Bạch Nguyên căng thẳng đến mức da đầu tê dại.

Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà thò đầu ra khỏi quần áo của Diệu.

Diệu tựa cằm tựa lên cái đầu đầy lông, hắn dùng sức ở cánh tay, nheo mắt nhìn con sói nhỏ ở trong ngực, không nói gì cả.

Bầu không khí vô cùng lo lắng, từ đầu đến cuối Sơn đều đứng ở phía trước.

Hắn nghĩ đến những lời mà Diệu đã nói lúc hắn ra ngoài: “Điều kiện đã được tạo ra, chú A Sơn đã canh sông lớn nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc cho mọi người thấy được năng lực của chú rồi.”

Cá lên rồi... A Sơn sửng sốt.

“Cá nổi lên rồi!” Hắn gầm lên một cách phấn khích!

Khi diện tích lưới nổi lên mặt nước càng ngày càng lớn, hơn mười cân, một con cá bụng trắng tròn quay nặng đến hơn mười cân được kéo lên bên trong những dây lưới đan xen chằng chịt.

Con này kéo theo con khác, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều!

Lưới đánh cá cũng bị kéo căng lên, giống hệt như một bầy sói đen thần kinh đã bị kéo căng đến mức tận cùng, không được phép có bất kỳ sai sót nào.

Đàn sói đen cũng đi ra từ trong hang.

Tất cả mọi người tập hợp lại với nhau, người kéo căng tay, người cắn chặt răng, âm thầm cổ vũ nhau.

Lần kéo cuối cùng--

"À hú!" A Sơn gầm nhẹ một tiếng, sói gầm lên một tiếng, lưới đánh cá cũng triệt để nổi lên mặt nước.

A Sơn ngả người về phía sau, đặt mông ngồi xuống dưới đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt nước sắp trở nên phẳng lặng trước mặt.

Tay hắn không ngừng run rẩy.

Đúng lúc này một con cá nhảy lên chuẩn bị rơi xuống nước.

Động tác của A Sơn nhanh hơn não hắn, ngay lập tức nhào tới ôm chặt lấy nó.

Hắn ôm rất chặt, chặt đến nỗi vai hắn run lên, vẫn chưa lấy lên tinh thần.

"À hú!"

"Hú——"

Một vụ thu hoạch tuyệt vời!

Một vụ thu hoạch tốt! Cá đấy!

Tại sao lại có thể có nhiều cá như vậy!

Bạch Nguyên quay đầu sang trái sang phải, lúc này đẩy bàn chân to lớn của Diệu sang một bên: “Tôi đi xem một chút, nhìn một chút.”

“Trở lại rồi nhìn.”

Động tĩnh của cá rất nhỏ, thẳng tắp nằm trên mặt băng.

Động tĩnh của sói cũng nhỏ hơn.

Bạch Nguyên giơ hai móng chống lên lòng bàn tay của Diệu hệt như một chiếc ô, đầu hết quẹo qua trái lại quẹo qua phải nhìn.

Những con sói dường như cũng choáng váng.

“Hửm?” Cậu ôm lấy tay của Diệu, ngửa đầu lên nhìn anh.

Diệu lại hệt như một bức tượng điêu khắc làm bằng băng, tay bị dời anh cũng không cử động, Bạch Nguyên giẫm móng vuốt lên cánh tay của anh một cái.

Đôi mắt màu xám tro kia hệt như tia nắng đầu tiên nhảy vào đường chân trời, rất có thần thái, giống như một bức tượng đẹp đẽ sống lại, anh dùng đầu ngón tay chạm vào đuôi mắt con sói trắng nhỏ.

Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt của anh.

Đầu tiên rất nhợt nhạt, sau đó nụ cười càng lúc càng lớn hơn.

"A Nguyên."

Khi giọng nói nỉ non vừa dứt, Bạch Nguyên cảm thấy lỗ tai cậu hơi ngứa ngáy, cậu cọ vào tay của Diệu, rồi dùng hai móng ôm chặt lấy nó.

"A Nguyên ở đây, A Nguyên sẽ không rời đi."

“A Nguyên ngoan mà.”

Bạch Nguyên cũng đã quen với những lời dặn dò hệt như người mẹ già của Diệu, còn biết tiếp lời.

Tiếng cười của Diệu truyền ra. Anh ôm con sói nhỏ vào lòng, hôn vào giữa hai lông mày của cậu một cái.

"Ừ, A Nguyên rất ngoan."

Mẻ cá này, hẳn là đàn cá lớn mà chú A Sơn đã nói.

Khi lưới được kéo lên, cả đàn cá hệt như mở cổng nước lũ mà nhảy ra bên ngoài.

Chỉ riêng một lưới này thôi cũng đủ cho phần thức ăn còn lại của mùa đông.

Cuối cùng dây thần kinh căng cứng của Bạch Nguyên cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.