Chương 6: Mùa đông khắc nghiệt

Bạch Nguyên còn chưa làm rõ, đã nghe thấy giọng nói ngột ngạt của Diệu: ""Không được đi.""

""Đánh gãy chân.""

""Không được đánh gãy chân!""

""Nhưng Nguyên nói phải đi.""

""Nhưng... nhưng cũng không thể đánh gãy...""

Âm thanh bàn bạc của những con sói khác bị Bạch Nguyên nghe được một cách dễ dàng.

Bạch Nguyên biết mình đã dọa con sói sợ, vội vàng nhảy ra khỏi bộ lông: ""Tôi không đi, nói đùa thôi.""

""Grào.""

""Grào hú."" Âm thanh uể oải, rõ ràng là mọi người không tin.

Sau khi bọn họ sợ hãi thì đồng loạt đi về phía cửa hang, tiếp đó nằm ngay tại chỗ. Giống như là đang nói rằng: Muốn đi, không có cửa đâu!

Bạch Nguyên ngẩng đầu.

Cậu do dự một chút, tiến tới đạp đạp vào bộ lông dài trước ngực của sói đen. Nhìn đôi mắt vừa trong veo vừa thâm sâu của Diệu bằng ánh mắt mong đợi: ""Tôi thật sự không đi.""

""Ừm."" Diệu thu chân trước lại, ôm chặt lấy cậu.

Nói đùa xong rồi.

Thấy bọn họ không nghe, Bạch Nguyên cũng không còn cách nào khác.

Cậu khoác cái áo choàng lông to lớn lên người, trông giống như một con tằm trắng mập mạp vậy, cậu kê đầu lên chân trước của Diệu. Thở hổn hển mấy cái.

Cậu không có thời gian lo lắng về chuyện này, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là lấp no bụng.

""Diệu, mùa đông đã bắt đầu được bao lâu rồi?"

Diệu còn chưa quen với sự thay đổi của Nguyên, hắn thích thú dùng đầu lưỡi to chải chuốt bộ lông trắng của hắn.

""Sáu mươi ngày Đại Hoang rồi.""

""Bao lâu nữa mới hết mùa đông vậy?"

""Nếu nhanh thì bốn mươi ngày Đại Hoang, nếu chậm thì sáu mươi ngày Đại Hoang.""

Không giống như Trái Đất, trong trí nhớ của cậu, mùa đông ở lục địa thú nhân tên là Đại Hoang này đã bắt đầu từ trận tuyết đầu tiên. Mà hơn bốn tháng sau đó, toàn bộ Đại Hoang đều bị tuyết trắng bao phủ.

Thức ăn khó tìm, chỉ có thể dựa vào đồ ăn được dự trữ từ mùa thu để sống qua mùa đông.

Bạch Nguyên cau mày.

Nói như vậy, còn một nửa thời gian nữa.

Cậu nhăn mặt nhai rễ cây: ""Thức ăn của chúng ta còn đủ ăn bao lâu?"

Động tác liếʍ lông của Diệu không ngừng, giọng nói êm ái: ""Không cần lo, đủ rồi.""

Từ lúc sinh ra, sói trắng đã thích lo lắng những chuyện này, nhưng A Nguyên vừa mới lớn, cũng chưa trưởng thành, không cần khiến cậu lo lắng.

""Đúng vậy, đủ rồi."" Thụ đi tới.

Bạch Nguyên nhìn y.

Thụ rất cao to, nhưng dưới lớp lông dày kia, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy một ít xương nhô ra. Không giống như những loài hổ dữ cậu nhìn thấy trong thế giới động vật trước kia, bắp thịt trên cánh tay của y chia thành từng miếng.

""Bé con chỉ cần chơi thôi, chuyện thức ăn em không cần lo.""

Bạch Nguyên cúi đầu, nhìn móng vuốt đen nhánh vòng trên bụng mình.

Eo cậu trông còn không to bằng một cái móng vuốt của Diệu.

Bọn họ không nói, cậu tự đi xem là được.

Không có cái gì ngon miệng, Bạch Nguyên chỉ đành cố gắng ăn chút đồ vào trong bụng.

Đám sói nói chuyện một lúc, bắt đầu ung dung nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Với bọn họ mà nói, bọn họ hoàn toàn tin vào người đứng đầu bộ tộc, tộc trưởng Diệu của bọn họ.

Chỉ đói một chút thôi.

Mấy ngày cuối cùng của mùa đông năm nào đó ở Đại Hoang cũng không phải là trôi qua như vậy, chỉ là năm nay đặc biệt hơn, thời gian đói bụng dài hơn một chút xíu mà thôi.

Quan trọng nhất là, những con sói trắng thường xuyên ngơ ngác trước đó nhìn thấy Nguyên lớn rồi, bọn họ có tư tế rồi.

Cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt lên!

Nếu như Bạch Nguyên biết được suy nghĩ của bọn họ, sợ là sẽ rất khâm phục đám sói dễ nuôi này.



Những con sói khác cũng ngủ.

Thụ cũng quay về vị trí của mình, canh giữ trước cửa hang.

Bạch Nguyên ngủ nhiều rồi, lúc này không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Cậu nghĩ, ngày mai cậu phải cố gắng hỏi thăm chút chuyện ở Đại Hoang và bộ tộc.

Trong mắt Diệu, cậu chính là một con sói con nhỏ mở to đôi mắt tròn vo, đang suy nghĩ chuyện vui gì đó. Lúc hắn bằng tuổi A Nguyên, cũng thường tràn đầy năng lượng không có chỗ trút ra.

Ăn ngủ xong thì muốn chơi.

Trán của cậu chợt bị liếʍ một cái, thoang thoảng mùi cỏ tươi.

""A Nguyên, chui vào sâu một chút, nếu không thì buổi tối sẽ lạnh.""

Trên đất có trải da lông, rất mềm. Lại đắp thêm tấm thảm lông tỏa nhiệt có sẵn, trong đêm đông ngủ rất thoải mái.

Bạch Nguyên nằm ngửa, chân tay quen thói đạp vào trong lớp lông.

Đạp mãi đạp mãi, nhiệt độ của đôi tai đỏ giảm xuống.

Mí mắt ngày càng nặng.

Không mất bao lâu, bụng nhỏ hơi phập phồng, cơn buồn ngủ kéo tới mãnh liệt.

Đúng lúc Diệu mệt mỏi nhắm mắt lại, bốn cái chân nhỏ trên bụng mình chợt run lên.

Diệu tỉnh lại, vừa cúi đầu đã nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng yêu của sói con.

""Thì ra tôi còn chưa trưởng thành?" Cậu hốt hoảng rúc vào trong bụng của sói đen.

Trước kia, hình như cậu đã nghe Diệu nói cậu chưa trưởng thành.

""Tuổi thọ của thú nhân là bao nhiêu?"

""Tuổi là cái gì?"

""Tuổi chính là năm?"

""Năm của Đại Hoàng sao, còn phải xem là chủng tộc nào."" Con ngươi màu xám của Diệu ánh lên ngọn lửa đỏ như trái quýt, ấm áp, mang theo nhiệt độ: ""Thú nhân tộc sói như chúng ta là một trăm năm mươi đến hai trăm năm Đại Hoang. Hai mươi Đại Hoang năm là trưởng thành.""

Một trăm năm mươi năm, đúng là rất dài.

Kiếp trước hắn hai mươi tám tuổi, là đã trưởng thành rồi.

Sự bướng bỉnh trong lòng cũng thả lỏng, Bạch Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến việc bây giờ mình vẫn là một con sói con cần được sói lớn chăm sóc.

Diệu biết Bạch Nguyên vừa lớn, chắc chắn là rất tò mò về những thứ này. Vì vậy cho dù bây giờ hắn rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng lấy tinh thần nghiêm túc nói chuyện với cậu.

Hỏi xong câu này, hắn tưởng rằng sẽ còn câu hỏi khác.

Nhưng trên mặt lại chợt cảm nhận được sự mềm mại, A Nguyên thơm ngát đang dính lên mặt hắn.

Bị cọ rất thoải mái, Diệu không mở mắt nổi.

Đang muốn lắc đầu hai cái để ép mình tỉnh táo, bên tai lại chợt nghe thấy âm thanh nho nhỏ của Bạch Nguyên: ""Ngủ ngon.""

Diệu nhúc nhích, mặc dù rất buồn ngủ nhưng hắn vẫn nhớ tới chuyện ôm lấy Bạch Nguyên, để cho cậu ngủ sát bên bụng mình.

Bên ngoài hang động, gió tuyết gào rít, âm thanh sắc nhọn giống như là hận không thể xé nát tất cả.

Bạch Nguyên run rẩy, dưới tấm đệm bằng móng vuốt chính là tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ. Cậu cong môi, rúc sâu vào trong l*иg ngực của Diệu.